Thứ Năm, 9 tháng 4, 2020

nỗi niềm thời côvits





Một chiều se lạnh nắng mơ mơ
Gió co mình lại ý đợi chờ
Ngập ngừng hoa nở, quên hương sắc
Đường không chân bước cũng ngẩn ngơ

Con chim gọi bạn rất xa xôi
Bạn tôi cũng bóng xế chiều rồi
Hò hẹn cũng đành, thôi lỡ hẹn
Trăm ngàn thương quý gởi chiều rơi

Ta cứ dần xa với giống loài
Ngại ngùng khi thấy nụ cười tươi
Lòng không muốn nắm bàn tay ấm
Sợ những lao xao chốn đông người

Dửng dưng phụ cả nghĩa tình xưa !
Xin cứ cách xa đến hững hờ
Thôi nhé từ nay đừng thủ thỉ
Ta về ta tự “cách ly” ta.

          Y - C