Gió lành đưa giấc
mơ xa
Nắng lên tan rét
xuân đà vãn xuân
Cây già lả lướt chồi
non
Ru hồn về những đoạn
đường xa xưa
Ngày xưa trăng
chửa vào thơ
Tầm chưa đóng né, mạ chưa lên đồng
Có người hồi ấy
chưa chồng
Để bên đoài ngóng
bên đông bồi hồi
Phận đời bèo giạt
mây trôi
Một thân chinh
chiến một đời chông gai
Phận trai vương trí
làm trai
Tuột dây tát nước
gầu giai với người...
Đầu xanh đi bốn phương
trời
Hành trang có
bóng một người chân quê
Tóc pha sương giục
chân về
Con chim khách đón ngọn tre đầu làng
Người xưa thì đã
sang ngang
Dáng xưa lưu luyến
thôn làng ấm êm
Chông chênh tìm ván
đóng thuyền
Con đò nho nhỏ đưa
duyên muộn màng
Cắm sào rào bến
yêu thương
Tròn vuông san xẻ
gió sương với đời...
...Ô kìa có áng
mây trôi
Hình như có bóng
dáng người ngày xưa
“Này ơi ! đấy nắng
hay mưa
Hàng xoan đầu
ngõ chắc vừa trổ bông
Lúa xuân có chín
vàng đồng
Hàng tre còn vướng
vành trăng la đà”
Giật mình tan giấc
mơ hoa
Trách thầm rõ thật
càng già càng hâm !!!
Y – C
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét