Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

Vật cổ (tiếp theo và hết)

Mới rồi Cây tôi bị đổ phát tý chết, may được con cháu nó chống đỡ dựng dậy, nay bén rễ trở lại, kể nốt mấy câu chuyện bỏ dở bà con nghe nha.



Vật cổ (Tiếp theo và hết)



- Thưa ông như sáng cháu dã báo cáo với ông, tối nay cháu đến đây vì hai việc
Việc thứ nhất cháu làm theo lệnh của đại ca, đến xin ông mấy cái chén như ông đã hứa với đại ca ở buồng tạm giam hôm ấy, để tiếp đây cháu phải tìm cách chuyển vào cho đại ca vì anh ấy vưỡn đang bị giam ở đấy
Việc thứ hai :hôm nọ vì phải nghe theo lệnh của đại ca cháu có phạm vào ông mấy quả, hôm nay cháu xin cúi lạy ,kính mong ông đại xá, bởi vì nếu cháu không làm vậy, thằng khác nó cũng sẽ đánh, mà nó đánh cả ông với cháu luôn ,chúng nó toàn những thằng to khỏe, có võ, hay đánh nhau ,nên chúng biết cách đánh đau lắm ạ, cháu còi cọc sức lực phọt phẹt, từ bé đến giờ chưa dám đánh ai, hôm nọ đánh ông là lần đàu tiên cháu đánh người đấy ạ! Hôm nay cháu xin lạy ông, mong ông tha tội cho ạ! Nói rồi nó cúi lạy lão Ếch mấy cái như tế sống, lão Ếch cuống quýt xua tay cười riễu cợt
- Hú..hú..hú..Xin kiếu! xin kiếu! tôi không dám ạ..ạ! Giá hôm ấy đại ca tẩn tôi mạnh tay thêm một tí nữa hay cố thụi thêm cho dăm quả nữa, thì hôm nay tôi đã được nằm trong áo quan để nhận mấy cái xá của đại ca rồi ạ, vong tôi thế nào cũng được siêu tháo chạy về chốn “tây thiên cực nhọc” rồi hú..hú..hú ..họ nhà đại ca chắc toàn người“cáo quỷ”nên mới sinh ra được đại ca vĩ đại như vậy, thằng quắt lắp bắp thanh minh
- Dạ không phải đâu ạ !họ nhà cháu thấp hèn lắm, người ta bắt làm gì là ai cũng phải theo ngay ! thỉnh thoảng cũng có người có tính tắt mắt hay ăn cắp vặt nên lâu lâu mới có người bị bắt giam nhưng chỉ vài ngày thôi ạ!, thằng to béo bỗng quay về phía nó nói dằn giọng
- Thôi, mày nói trắng ra đi, lòng vòng mãi ông không hiểu đâu ,thằng bé con tỏ ra lúng túng
- Dạ thưa...dạ thưa...là ông nội cháu bắt cháu phải sang đây tạ tội với ông đấy ạ !,lão Ếch ngạc nghiên
- Ông nội mày là ai? Thằng to con tỏ ra sốt ruột quay sang nói thay
- Dạ nó là cháu đích tôn của ông ba Chẫu bên làng Nhuệ! Ông nó cũng là thương binh như ông đấy, mấy hôm nay ốm mệt nên cử cháu đưa nó sang tạ tội với ông đấy ạ! ,nghe thế lão Ếch đứng nhổm lên chỉ tay vào thằng còi
- Hử !? mày là đích tôn nhà ba Chẫu à, rồi lão kêu lên kinh ngạc
- Hô..hô..hô mừng quá các ông ơi, thế là hết phải sợ rồi, lão Chẫu bên làng Nhuệ là thằng em con ông chú tôi đấy, ra hôm nọ tôi không phải bị đầu gấu đánh mà là bị thằng đích tôn của thằng em nó đánh, thế mà cứ lo cho đạo đức xã hội xuống cấp, giờ hóa ra chỉ là chuyện nội bộ gia đình.. hô.. hô..hô, cháu ơi là cháu, mày đánh ông mày suýt chết rồi đấy mày biết không, thằng cu cố cãi
- Hôm ấy cháu không biết!!…sáng nay ông cháu nói cháu mới biết…, lão trinh sát tò mò
- Ông mày nói sao?...
- Sáng nay ở bên này về ông cháu hỏi “Đi đâu về”cháu bảo đến nhà ông Ếch bên làng Tảo lấy mấy cái chén để nộp cho đại ca không có nay mai lên xe buýt đi học là nó đánh cho hộc máu ông cháu lại hỏi
- Có phải cái ông Ếch vừa mới đào được bộ ấm chén cổ bên làng Tảo không? mà sao mày lại sang lấy được của ông ấy? Cháu kể lại toàn bộ việc ông Ếch bị bắt lên đồn, bị mấy thằng đầu gấu nó tẩn,rồi chúng cũng bắt cháu đấm ông mấy quả, rồi chuyện ông nhận sẽ nộp trả công an một nửa, và bớt lại cho anh “đại ca” một nửa, rồi việc anh ấy ra lệnh cháu phải đến lấy về cho anh ấy, thế là ông cháu kêu lên
- Thôi chết rồi !! cháu ơi!.. thế là cháu đánh phải anh ông rồi, ông Ếch bên làng Tảo là anh con nhà bác của ông đấy !…, sau đó ông cháu gọi bác cả Bén đến bàn bạc ,rồi sai anh này (nó chỉ vào thằng to con) là con trưởng của bác cả Bén kèm cháu sang đây để tạ lỗi ông đấy ạ, lão Ếch bỗng chuyển sang giọng run run vừa thở gấp vừa nói (chắc là do cảm động quá)
- Hóa ra chúng mày không phải “đầu gấu” mà là cháu ông à, chỉ vào thằng to béo lão nói như khoe với mọi người
- À!!chặc..chặc..thằng này là đích tôn của ông cả Chàng em tôi đây? cái thằng học giỏi nhất họ nhà tôi đấy? các ông ạ! hồi ông nội nó còn sống, lần họp họ nào cũng mang cả mớ giấy khen của cháu ra để khoe, để lĩnh thưởng của họ, ông mất dễ được sáu bảy năm nay, bố nó là thằng cả Bén cháu gọi tôi bằng bác làm trưởng chi cánh bên làng Nhuệ của họ nhà tôi đấy ,may quá!.., chút xíu thì ông cháu mình lại choảng nhau lần nữa, rồi như bị nhập đồng lão Ếch liên thiên cà kê
- Họ nhà tôi là đông nhứt làng này ,thế mà lại có thêm một chi bên làng Nhuệ nữa nó mới oách xà lách…, đặt tên tuyền là, ếch, nhái, chẫu, chàng, lươn, chạch thôi nhưng mà thời nào cũng có người làm quan đấy các ông nhá! đặt tên thế là để khi viết chữ nho nó có bộ chấm thủy bên cạnh, thế là tha hồ, nước để lặn, chân để nhảy, tay để leo, có thế thì mới có cơ nhảy cao luồn lẹ hơn người, các cụ kỵ nhà tôi ngày xưa ấy à!: có cả mấy chục cụ làm đến chức chánh tổng lý trưởng ấy chứ!...,có đến chục cụ được bổ các chức thượng thư ,trung thư, hạ thư ấy chứ, lão trinh sát hỏi kháy
- Thế bi giờ họ nhà ông có ai làm quan không mà lại để ông bị tôm về đồn thế? lão Ếch vỗ đùi cười hà hà
- Bi giờ thì đen xì cả, đen như phân trâu hí..hí, một lũ toàn dân đen, chỉ được cái lắm thằng đi lính, họp họ mà như họp hội cựu chiến binh, bày cỗ ra là chúng nó rút thẻ thương binh đòi ngồi mâm ưu tiên..hí..hí..! Rồi cao hứng lão chống nạnh ưỡn ngực, cất giọng sang sảng
- Thế cho nên kỳ “họp họ” nào tôi cũng phải đứng trước hội nghị để răn dạy con cháu, khuyên bảo chúng nó, phải có trí tiến thủ, phải phấn đấu tu dưỡng, phải rèn luyện vươn lên, phải học tập noi gương cha ông là những người đi trước ,ngày xưa cha ông chúng học thấp nhưng trí cao, đã làm được khối việc lớn, bi giờ con cháu phải học cao, trí cao để mà làm được những việc lớn hơn, cơ mà thời buổi này học cao mới là quan trọng bậc nhất, trí cao mà học thấp thì tương lai phía trước cũng chỉ là cái đít con trâu như ông chúng mày đây thôi, cúi xuống là bùn đất, ngẩng mặt lên là thấy cái đít con trâu, hơn nhau cái đít trâu to, đít trâu bé là đã hục hặc ấm ức cả đời, ở cái vùng thuần nông này là chỉ có thế thôi, muốn làm cán bộ, muốn giàu có xung sướng thì phải cố gắng mà học. Tôi nói hay thế mà chúng nó có chịu nghe đâu, vưỡn cứ rượu chè cờ bạc, vưỡn cứ đề đóm lăng nhăng, đúng là lũ dân trí thấp, chỉ cho đường sướng mà không biết sướng, để đến nỗi bị bắt về đồn như cái thằng cu này này, có “nhục” không cơ chứ! lão chỉ tay vào thằng cu còi , nó nhăn nhó lắc đầu
- Nhưng cháu có phạm tội đâu!!??, lão Ếch đập tay xuống bàn quát,
- Hỗn nào! cấm cãi! ông nói mày không được cãi! Hôm nọ ở đồn không biết ông là “ông”, mày đã đánh ông ,nay mày xin thì ông tha cho, giờ đã biết ông là “ông”, cãi lại “ông” là mày láo! Mày không có tội sao lại bị người ta bắt, nhất định mày phải có tội gì chứ, thằng bé phân trần
- Hôm ấy trên xe buýt đi học, tự nhiên cái bà to béo gần cháu kêu mất cái điện thoại đắt tiền, mấy thằng quanh đấy đổ cho cháu rồi chúng đưa cháu về đồn, thế là bị nhốt chung với 2 “đại ca” ở đấy .các anh ấy đánh cháu mấy lần đau lắm, bắt cháu phải nhập vào hội“dân bay” mới tha, giao hẹn ,làm lễ nhập hội xong là mỗi ngày phải nộp cho “đại ca”một thứ quà để làm luật,lão Ếch hất hàm
- Thế mày đã làm lễ ra nhập hội với chúng nó chưa?
- Rồi ạ! đấm ông hôm ấy là thủ tục nhập hội đấy ạ!, các “đại ca” bắt cháu phải làm thế! mỗi người năm quả, ba người mười lăm quả tất cả ạ!
- Hú..hú..giỏi thật, giỏi thật, những mười lăm quả cơ à? Thế mà ông không đếm được đâu đấy..hú..hú..hú… Ông khen giỏi là khen ông mày đây chịu đấm giỏi, chứ không phải khen mày đấm ông mày giỏi đâu nhá, thằng ranh kia! bi giờ phải xử mày thế nào đây nhỉ? thấy việc của ông cháu họ có chiều căng thẳng tôi tìm cách xoa dịu
- Thôi chuyện gì qua rồi thì cho qua luôn đi, cho con cháu nó được nhờ, Lão Ếch trợn mắt
- Không được! đây là chuyện “nội tộc” nhà chúng tôi các ông không được can thiệp, Thằng cháu to béo của lão lúc này mới cười hí hí góp chuyện
- Ông ơi! xét thế thì thằng cu còi bị thiệt nhiều quá! Nó cũng bị bắt oan, cũng bị “đại ca”đánh rồi cùng được về với ông ,thế mà bi giờ ông lại xử nó thì đúng là oan chồng lên oan, lão Ếch trừng mắt chỉ mặt thằng béo
- Chúng mày bênh nhau hả? chuyện của ông là chuyện “cổ vật”,là “đặc biệt” thì nó mới có oan, còn thằng này vừa nứt mắt ra, oan sao được, chắc chắn là phải có tội, thằng cu còi cố thanh minh
- Cháu không có tội, cháu cũng được công an cho về ngay sau ông đấy thôi! Lão Ếch quắc mắt
- Tại sao mày đánh “ông”??!
- Tại “đầu gấu” nó bắt!! tôi phì cười hòa giải
- Dù bị “đầu gấu” nó bắt thì thấy người già cháu cũng không được đánh như thế nghe chưa? thằng bé lạu quạu
- Đã bảo họ nhà cháu hèn rồi cơ mà !!,Lão Ếch lại đập bàn cái độp
- Láo! Láo quá thể! có mặt ông đây mà mày dám ăn nói thế à, rồi lão chỉ vào thằng to con
- Mày!mày nói đi, mày có hèn không??,thằng béo gãi đầu lúng túng
- Thưa ông… cháu còn hèn hơn nó ấy chứ!..., lão Ếch đấm ngực thùm thụp
- Phí cơm, phí cơm cho chúng mày ăn học…,rặt một lũ cơm toi ,thằng béo nhăn răng cười
- Vâng thế nên cháu mới bảo cháu hèn, để giúp lão Ếch có thời gian hòa giải với các cháu, tôi chen ngang hỏi thằng cháu to béo của lão
- Thế giờ cháu làm ở cơ quan nào? thằng bé thở dài
- Cháu tốt nghiệp đại học Bách Khoa mấy năm nay rồi nhưng chưa kiếm được việc, không lẽ cứ ngồi nhà, mấy anh em cùng khóa rủ nhau thuê máy, đi khoan nhồi ép cọc bê tông thuê cho các công trường, hoặc người dân , ai thuê thì làm, cố tự nuôi thân thôi ông ạ! Tôi gật đầu động viên
- Tốt…!Tốt…!.thế là tốt.. không có việc sang việc hèn, miễn là hoàn thành tốt nhiệm vụ là đều vinh quang cả, thằng bé lại cười hí hí
- Làm ăn kiểu chúng cháu thì làm sao biết được là hoàn thành tốt nhiệm vụ hả ông??...
- Cái đó khác có lãnh đạo, có cấp trên người ta đánh giá… ,nó dẩu môi, trố mắt một cách hài hước
- Chúng cháu là lãnh đạo, kiêm cấp trên của chính mình rồi, nếu tự đánh giá thì luôn thấy là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ , cơ mà chả thấy cái vinh quang nó nằm ở đâu ông ạ, chỉ thấy những chuyện bị lừa đảo, bị quỵt tiền công thì nơi nào cũng sẵn ,lão Ếch nói chen ngay vào
- Báo công an, chúng mày cứ làm giấy báo ra công an để họ tống bọn nó vào trại giam, chỉ cần tạm giam thôi, bọn đầu gấu nó tẩn cho vài trận, lần sau bố bảo chúng cũng không dám quỵt tiền của chúng bay nữa, thằng béo cười rũ ra
- Ối trời ơi! các cụ cổ lỗ sĩ ơi! các cụ đã nghe nói đến những khoản nợ xấu người ta nợ ngân hàng nhà nước chưa, của nhà nước hẳn hoi nhá! hàng hơn triệu tỷ đồng cơ đấy nhá! có giấy tờ xổ sách ghi nợ đàng hoàng nhá! có cả bộ công an trong tay đấy nhá! thế mà có đòi được đâu, công an không phải thứ giúp người ta đòi nợ, lão Ếch thở đánh phào một cái
- Thế chúng mày chịu mất à? thằng béo lắc đầu
- Mồ hôi và cả máu nữa có phải nước lã đâu, chúng cháu phải giành lại chứ, cháu nhờ thằng bạn cháu đây này, (nó vỗ vai thằng tầm tầm ngồi cạnh để giới thiệu) Trưởng băng đòi nợ thuê đấy,chủ lò võ “Kỳ lân thủ”bên làng Diễn, cao thủ này, đòi đâu được đấy, lão Ếch vội lùi lại một bước nhìn thằng bạn của cháu mình chăm chăm
- Thế ra mày là “đầu gấu” thứ thiệt à? thằng kia mắt nhìn lơ ra sân trả lời
- Dạ các cụ muốn gọi thế nào cũng được, lão trinh sát gật gù tỏ ý coi thường
- Lò võ “Kỳ lân thủ”nghe tên cũng ghê đấy nhẩy, sư tổ của nó là ai mà đặt ra cái tên kỳ đến vậy ,thằng béo nhanh miệng trả lời thay bạn
- Là ông nội nó, thương binh đặc công đấy, cụ ấy giỏi võ lắm ạ! Thằng đầu gấu thêm vào
- Hồi ông cháu mới phục viên chẳng biết làm việc gì? gặp đợt người ta bán xe ba bánh cho thương binh, liền tậu một chiếc đem đi chở hàng và chở khách, gặp gì chở nấy, mới đầu người ta chê cụt tay không thuê, ông đến làng Ngũ Xã thuê đúc một nắm tay bằng nhôm ,lồng vào ống sắt, rồi xỏ cẳng tay vào như cách người ta đeo găng vậy, không chú ý ít người biết là tay giả, nhờ vậy hành nghề được, sẵn tính hiệp nghĩa, gặp truyện bất bình hay can thiệp, vài lần đánh bọn trấn lột khách hàng, giới giang hồ gọi cụ là võ sĩ tay kỳ lân vì thấy cái tay sắt của cụ cứng quá, khi cụ mở lò dạy võ, chúng đặt tên là bang võ kỳ lân thủ . Thấy trúng tủ của mình lão đặc công giờ mới lên tiếng
- Tao thích chuyện này rồi đấy ! Đúng là nòi nhà võ kiệm nhời, ông nội cháu cũng là lính đặc công à? tên gì vậy?
- Dạ! ông cháu tên Chính, lão đặc công vội chạy đến nắm vai thằng đầu gấu
- Chính người làng Diễn à?! Thế thì đúng rồi! A trưởng của ông ngày xưa cũng tên Chính người làng Diễn đấy, dân vùng này ít người vào lính đặc công, hồi ấy cả tiểu đoàn chỉ có 2 thằng đồng hương, xin quân lực mấy lần nó mới cho hai anh em về cùng tiểu đội, trong một lần trinh sát ông ấy bị dính “mìn lá” dập bàn tay, vết thương bị nhiễm trùng nên phải tháo khớp, sau đó được ra bắc để phục viên, khi chia tay cứ hẹn ông khi nào ra quân nhớ lại nhà chơi, cơ mà ông hay quên, chỉ nhớ láng máng là ở vùng Diễn còn thôn nào, xã nào không rõ, thế nên từ hồi ra quân tới giờ mấy chục năm, anh em vưỡn không gặp mặt, Lão Ếch nghe vậy cũng chép miệng thêm vào
- Cánh mình hồi ấy thằng nào cũng chỉ mong được ra quân, về tới nhà là chí thú làm ăn ,xa nhà lâu quá, chán bay nhảy rồi, chẳng đứa nào thích đi chơi bời đây đó, ngay lão Lỗ với mình cùng xã đấy mà mấy chục năm có đến thăm nhà nhau đâu, chỉ cần biết tin thằng đồng đội cũ còn khỏe là yên bụng rồi. tôi bổ xung thêm
- Nói đúng ra thì thỉnh thoảng đi đường cũng gặp, đôi khi ăn cỗ đóng đám còn ngồi cùng mâm nữa cơ, nhưng mà cũng chỉ dăm câu chuyện, rồi nhà ai nấy về. Thế mà vưỡn quý nhau ra phết các cụ nhẩy, lão đặc công bi giờ mới cười khoái trí
 - Thế mới là bạn sinh tử chớ! Giờ thành vật cổ cả rồi, trí nhớ lẫn lộn, con người nhìn đâu cũng ra bệnh tật. Dong rêu đầy mình chứ đâu phải lá xanh, sống nay, chết mai ai mà biết, lẩm cẩm mà không quên những thằng bạn từng cùng nhau chia xẻ trong cái thời kỳ chết chóc cực nhọc ấy, thế là tuyệt cú mèo rồi, chưa nghe thấy tên nhau trong tin cáo phó là mừng cho nhau thôi, xong quay sang hỏi thằng “đầu gấu”
- Thế ông cháu khỏe không
- Dạ! Ông cháu khỏe, thỉnh thoảng vưỡn lái xe ba bánh đi tung hoành giang hồ ác liệt lắm
- Tròi đất! Bảy mươi mấy tuổi rồi, còn tung hoành gì nữa mày?
- Là ông cháu thích vậy,ông cháu bảo,già rồi còn sống ngày nào phải lo cho bà một xổ tiết kiệm đủ dùng khi yếu đau, hai cái mạng già trông vào khoản trợ cấp thương binh cụt tay thì sống sao nổi, giờ không chở khách nữa, nhưng ai thuê chở hàng là đi luôn, ông cháu còn rủ mấy ông thương binh lập nhóm đi đòi nợ, giúp mấy ông bị đối tác lừa đảo chiếm dụng mất vốn làm ăn ,tiền kiếm được cũng khá, lò võ chúng cháu nhiều lần cũng theo các ông thế là cũng thành băng đòi nợ thuê thôi .Lão đặc công vỗ tay mấy cái, miệng xuýt xoa
- Ờ…ờ…đúng! Đúng là tuyệt vời, tuyệt vời quá, sao mình không nghĩ được vậy nhỉ? Phen này lại “tung hoành” một chuyến nữa thôi, ngày mai ông sẽ vào găp ông cháu ,ông cũng sẽ tìm mua xe ba bánh, ông cũng sẽ đi đòi nợ thuê ,ông cũng có thẻ thương binh cơ mà, tội gì mà không đi kiếm tiền chứ, cứ tằn tiện khổ mãi thế này sao được? thằng đầu gấu cười
- Ông lại nhà, ông cháu sẽ đưa tới xưởng cơ khí của thương binh, đặt họ làm .Xe ba bánh ở đây sản xuất ra tốt lắm ,bảo đảm chất lượng, chắc chắn, chạy rất an toàn, nghe nói vậy lão Ếch cũng hùa theo
- Tôi cũng xin đi theo! tôi cũng có thẻ thương binh, tôi cũng phải kiếm tiền chứ, mấy ông không có thẻ, ông nào thích thì đi phụ với tôi, lão hàng xóm còn lại cũng hùa theo “đúng đấy cuối đời rồi, cũng phải có chút gì để lại cho hậu thế chứ nhẩy !,tôi xin đi phụ một chân”. Vợ lão ếch không nín được lớn tiếng
- Này mấy ông lão hâm ơi, chết đến dái rồi, bệnh tật đầy người còn làm ăn gì nữa mà phụ với chả chính, ngồi yên cho con cháu nó nhờ !… “Ấy” vợ không xong còn muốn đi đòi nợ thuê,  xe hai bánh đi không nổi còn đòi đi xe ba bánh ,lão trinh sát tỏ vẻ không bằng lòng
- Này bà!...Anh em chúng tôi đây toàn là “sẻ dọc Trường Sơn” về đấy nhá !...
- Này! thà ông đừng kể ra còn hơn nhá! Thế cái vụ ấy, các ông mang được những gì về cho vợ con ? hay là chỉ toàn những thương tích với ốm đau bệnh tật, lại còn nghèo rớt mồng tơi ra nữa chứ ! Khối người kia kìa, họ chả cần sẻ dọc ,sẻ ngang gì hết mà vưỡn ngồi cao chót vót, có cả đống biệt thự to đùng to đoàng ra đấy. Lão kia vớt vát
- Thì chúng tôi cũng mang được về cho các bà những thằng chồng quý như mỳ chính cánh đấy thôi! Không dễ kiếm đâu nhá..! Mì chính cánh cả đấy!!,Vợ lão Ếch thở dài
- Toàn những thứ vớ vẩn! ngày xưa dốt nát tưởng mỳ chính cánh là quý ,bi giờ người ta bảo dùng nhiều có khi bị ung thư đấy ông ạ!,
Thấy mấy lão già vưỡn bung biêng trong cái khí thế nửa tỉnh nửa say, tôi tìm cách gỡ ra.
- Các cụ ạ !kể bi giờ mà kiếm được tiền cũng hay đấy nhẩy ,cơ mà làm cái việc của đám “nặc nô” ấy không dễ đâu, cũng phải cần sức khỏe, phải có trải nghiệm, đúc kết qua nhiều thời gian, nhiều khi phải trả giá bằng cả máu đấy các cụ ạ! Với lại giàu nghèo nó có số mẹ nó rồi, giời không cho, có cố cũng chả được, ngày xưa chúng mình chả từng cố gắng đến kiệt sức, nhiều thằng thành thân tàn ma dại mà có được giàu quái đâu, thôi ! Theo tôi các cụ cứ ngồi yên chỗ cho con cháu nó vững dạ đi ra ngoài làm ăn, mới có mấy cái chén cũ mà tôi thấy ông Ếch đã lảo đảo rồi, đi đòi nợ thuê e ông đổ mất, thôi khuya rồi việc hung nhà ông Ếch đã biến thành cát, ông cháu nhà ông đã nhận ra nhau , không còn gì thì chúng mình cũng nên giải tán cho các cháu nó về, mai chúng nó còn phải đi học, đi làm nữa chứ, mấy lão hàng xóm nhà lão Ếch cùng gật gù tán thành
- Ờ…ờ…chúng mình cũng về thôi từ sáng tới giờ loanh quanh bên đây rồi, về nghỉ ngơi mai tính tiếp các cụ ạ! Nói rồi mấy ông lục tục về, tôi cũng đang định cáo từ để về thì nghe thấy thằng còi lí nhí
- Ông ơi!...Cho chắu xin mấy cái chén…,lão Ếch trừng mắt.
- Sao ??! Bi giờ mày vưỡn muốn lấy chén à ?
- Không có mai đi học chúng nó đánh cháu ! lão Ếch tỏ ra lúng túng
- Nhưng ba cái chén này là của nhà ông Lỗ, mấy cái ông đào được nộp cho công an hết rồi, nghe vậy tôi xua tay
- Rồi !..rồi…,cho cháu nó đem về ,để hôm nào tôi biếu ông Ếch bộ đủ 6 cái, ngày xưa cụ nhà tôi mua về hàng thúng là để mấy ngày giỗ, mời rượu họ hàng khỏi phải đi mượn, nói xong tôi cũng cáo từ nhảy lên xe phóng về nhà .
Mấy ngày sau quay lại nhà lão Ếch, tiện thể đem cho lão mấy cái chén, thấy vẫn y nguyên mấy lão hàng xóm sang chơi ,hỏi ra mới biết hôm sau tan rượu, chẳng anh chó nào còn muốn đi đòi nợ thuê nữa. Lão đặc công cũng chỉ đến thăm đồng đội cũ rồi về ,chẳng thấy cái xe ba bánh bốn bánh nào cả, tôi ngồi chơi với mấy lão hết buổi rồi cáo từ về nhà, từ đấy quan hệ giữa gia đình tôi với gia đình lão Ếch gắn bó hơn rất nhiều, lão và vợ lão rất năng lại nhà tôi chơi . cuối năm rồi thằng con lớn của tôi đòi làm nhà, chúng nó lớn thì ra ở riêng thôi, nó đòi tôi phải đứng tên làm. Thì mình không có việc gì ,đứng ra làm cho nó có sao! nghe tin này lão Ếch chạy sang bảo, để lão nhận phần trông nom quản việc giúp tôi, lão khoe đã làm nhà vài lần nên có nhiều kinh nghiệm ,thế thì còn gì bằng được thằng đồng đội giúp cho cái việc mình còn rất lớ ngớ thì nhất còn gì. Hôm khởi công sau lễ cúng động thổ lão ếch đứng ra chỉ huy thợ. Đầu tiên là đào móng, đào bằng máy súc nên rất nhanh. Tiến độ đang phát triển rầm rầm bỗng “Choang” gầu máy súc múc phải chiếc chum cổ khiến nó vỡ tan tành, từ trong nó những đồng tiền cổ từ đời nảo đời nào đổ tóe ra ,tay lái máy súc reo lên,
- Tiền cổ…tiền cổ bác đưa cái gì ra đây để đựng, tiếng lão Ếch quát lạc cả giọng
- Đổ ngay đi !… đổ ngay vào “tắc tơ”* mang đi vứt cho tao, bọn thợ làm đúng theo chỉ dẫn của lão đổ ào gầu tiền vào thùng xe, lão vẫn quát lạc cả giọng, tiếng ai đó tiếc rẻ “Lỡ có vàng trong đó thì sao”??..
- Múc lên, vét nốt, đổ hết đi cho tao…,vàng cũng đổ ! tiền cổ lẫn đất rơi tung ra cả nền đất, bà xã tôi tiếc của nhặt qua loa cũng được vốc to, rồi đứng ngậm ngùi nhìn theo cái xe chở đống tiền lẫn trong đất chạy về phía bãi đổ đất thải. Lão Ếch quay ra giải thích
- Ông bà mà giữ cái của nợ ấy lại, có người báo là chính quyền họ dừng công việc lại vô thời hạn, không biết khi nào mới lại cho khởi công trở lại được ,nghe có lý tôi không còn lăn tăn nữa,nhưng bà vợ tôi vẫn có vẻ tiếc rẻ, mãi tới khi mấy con bé thu mua đồng nát sắt vụn đi qua bà mang mấy đồng tiền cổ ra gạ bán chúng nó trả lời tưng tửng
- Chúng cháu mua ba cái đồng chinh mục ấy làm gì? Nó chỉ còn là hình tiền cổ thôi chứ đâu phải tiền cổ,từ đấy bà mới hết tiếc rẻ
Lễ mừng tân gia lão Ếch ngồi mâm long trọng nhất, nhấp tý rượu tây tây lão đứng phát biểu chúc mừng sau vài câu lại lặp lại điệp khúc “…họ nhà tôi đông nhất làng này…họ nhà tôi nhiều người được làm quan nhất xưa nay…” biết lão say mọi người chỉ ồ lên vỗ tay tán thưởng….% (hết)

Y - C

* Xe công nông chuyên chở xà bần đem đổ đi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét