Cổ tích nhớ lâu
Buồn tình thơ thẩn vào ra
Lẩy câu lục bát cho qua tháng ngày…
Chuyện đời cơn tỉnh, cơn say
Ai về đường cũ cùng ta
Tìm mùa xanh cũ đã qua lâu rồi
Dòng mê, tháo cạn hồ đời
Ba chìm bảy nổi thì ngồi nhớ thương
Lòng tằm còn mối tơ vương
Đường trần còn chút ngả đường xót đau
Nhìn theo nước chảy chân cầu
Thương con cáo chết quay đầu về non
“Vô duyên thì đá cũng mòn
Hợp duyên đá kết nên hòn vọng phu…”
Lần về
bến cũ ngày xưa
Múc gầu nước tưới vườn mơ thủa nào
Trúc xinh còn mọc bờ ao
Người xinh giờ đứng nơi nào người ơi…?
Lỗi mùa để lỡ duyên trời
Gió buồn đòi lại bao lời ái ân
Vào vườn hái nụ tầm xuân
Còn nghe hoa trách thì thầm đâu đây
“Ba đồng một mớ trầu cay…”
Phong trần ăm ắp tháng ngày chơi vơi
“Trèo lên
trái núi thiên thai”
Chim loan phượng vẫn ăn soài bên nhau
Thương
thầm, bỏ cháy buồng cau
Để không têm được miếng trầu đỏ môi
“Gió đưa cây cải về trời”
Thắm cành thương nhớ càng xây* tủi hờn
Người đi thành áng mây buồn
Lửng lơ phủ bóng hồn xuân mơ màng
Bồng bềnh là chuyến đò ngang
Niềm vui sẻ nửa, bẽ bàng chia hai
Buồn cho duyên ngắn tình dài
Bạc đầu xanh chẳng thể phai tấc lòng
Mưa dai bong bóng phập phồng
Tiếc công con nhện chăng mùng cành cao
Còn thương thì ngó qua rào
Chém cha con muỗi bay vào mắt cay
Nợ đời vay trả,trả vay
Nợ tình trả hết kiếp này chưa xong
Lòng thành muốn khắc chữ tâm
Trời xanh lại bẻ chữ đồng làm hai
Buồn đem gương cũ ra coi
Sớm trưa, mưa nắng lần hồi đã qua
"Trăm năm trong cõi người ta
Đời là bể khổ,tình là dây oan”
Y - C
* xây = nhiều
Hay quá Yên Chi ơi!
Trả lờiXóa