Thứ Năm, 16 tháng 11, 2017

Giã thu

Thôi mình đừng tiếc mùa ngâu
Áo xưa cũng đã qua cầu gió bay
Tiết thu cũng đã cạn ngày
Sương sa, nắng nhạt, lá cây rụng dần
Bày ô thước đã về ngàn
Thuyền mơ lạc bến xa xăm cuối trời
Thôi  dâu, tằm đóng né rồi
Sáo ơi đừng hót những lời ái ân
Chông chênh trong kiếp phong trần
Ta lo sợ giữa tràng giang lật đò
Mình vui với mộng giang hồ
Ta buồn ôm ấp một bờ dâu xanh
Thả tơ vương một cuộc tình
Thu xưa, ngày ấy ,có mình thương ta
Lướt cành chẳng đậu thành hoa
Xót xa cho mảnh trăng ngà chia đôi
 Mình đi khuất núi khuất đồi
Ta bơ vơ vá mảnh trời riêng tư
Táo chua rụng xuống còn chua
Lỡ yêu trời đánh không chừa được yêu
Đành cam trong ít ngoài nhiều
Cuộn tơ thành kén mà theo một người
Chữ duyên thì đã lỡ rồi
Chữ tình thì cũng nổi trôi với tình
Cũng là duyên số ta, mình
Nào ai, ai đã phụ tình với ai
“Tóc mai sợi ngắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm”

Y _ C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét