Anh đi trăm núi ngàn khe
Vẫn thương nhớ cái lá tre quê nhà (Thơ lính)
Em
xin một chiếc lá tre
Để
làm con thuyền,
chở hồn em về
,
cái
thời xa thẳm…
Anh
nhỉ !
Quê
mình xưa nhiều tre lắm
Khi
nắng vàng tơ ,đưa võng ru nôi
Êm
êm câu hát à ơi
Gió
reo họa lời…,nhịp tre kẽo kẹt
Dáng
ngọc xinh tươi, la đà cành biếc
“Lá
trúc che ngang mặt chữ điền”*
Đêm
mơ màng, hàng tre bế trăng lên
Rồi
lơi lả năm canh gà vời vợi
Trưa
tháng năm, “bóng tre trùm mát rượi”**
Con
trâu nhai trầu, nhìn ra cánh đồng quê…
Anh
đưa em về…“Ngõ hẹp đường khuya”***
Em
không buồn vì cành gai tre cào em rách áo
Chỉ thương con cò đậu phải cành mềm nằm rũ bờ ao
Hàng tre nó cứ đu nhau
Em leo lắt lẻo qua cầu đến với anh,
Tháng tám làm nhà anh chặt tre xanh
Tháng ba đan lờ ,anh vót tre vàng làm lạt
Thương nhau em hát
“Đói lòng ăn trái cây sung…”
Một đời người được mấy mươi năm…
Để bao nhiêu mùa măng mọc
Ngày anh đi ,đứng sau bờ tre em khóc
Trong mưa tháng bẩy sụt sùi
Đợi ngày anh về lòng em bồi hồi
Nép sau lũy tre làng nhìn mưa trắng xóa
Em lo con cá
Có vượt qua được vũ môn chăng
“Anh đi trúc chửa mọc măng
Anh về trúc đã cao bằng ngọn đa”…(ca dao)
“Sinh con rồi mới sinh cha…”(câu đố VN)
Anh về, mình lại ôm nhau dưới bóng tre dịu mát
Lũy tre xanh tươi ,lại thêm nước mắt
Bao nhiêu đôi lứa như đôi mình…
………………………………….
Bây giờ làng quê đã hóa đô thành
Chẳng thể tìm đâu ra bóng tre anh ạ!
Nhà thì cao, người về từ trăm ngả
Mà vầng trăng lại quá cô đơn
“Đứng một ngày đất lạ thành quen
Đứng một đời đất quen thành lạ…” ****
Anh ơi ,em nhớ quá!...
Tre có còn xanh lại không anh ?...
*(Trích thơ Hàn Mặc Tử)
**(Trích thơ Tố Hữu)
***(Lời bài hát của Ngyễn Cường)
****(Trích thơ Vũ Quần Phương)
Y - C
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét