Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

TRINH NỮ HẬN



Đường tình cứ như con lộ lắm khúc quẹo .Ông thầy xem chỉ tay bảo đường tình yêu trên bàn tay của em sắc nét nhưng zích zắc, sẽ phải lận đận qua nhiều khúc thăng trầm ,nhưng những khúc thăng trầm đó chỉ do một kẻ gây ra và em biết ngay đó là anh.
Nhà gần nhau là thế mà anh cứ bơ em đi, cứ làm như là không có con bé này trên đời. Anh có biết không, đối với con gái đấy là một sự xúc phạm ghê gớm, là điều không thể tha thứ. Mà cũng chỉ thường thôi ,anh là cái quái gì nhỉ? chẳng là gì cả. Họ hàng ư ,không phải, bạn bè ư, cũng không . Bởi vì anh có tính coi thường người ta, hơn vài tuổi đã tự coi mình là lớn không thèm chơi với ai, anh luôn nhìn em là một con bé yếu đuối nhút nhát, ngại giao tiếp ,lặng lẽ sống với nội tâm . Đó không phải là tội lỗi ,trời an bài cho mỗi người một tính cách sống, một kiểu sống, một đường lối sống . Trong ngực em cũng có con tim đang cần mẫn đập. ,nó cứ rộn lên trong mỗi lần nhìn anh. Không phải vì anh có phép lạ, chẳng qua là tự nó đang cần sự cộng hưởng với nhịp tim ai đó, cũng chẳng qua tại mấy đứa bạn nó hay khen anh về những điều tốt mà em cảm thấy đời em đang cần .Những điều ấy nó làm em khao khát, em khao khát có một cuộc gặp gỡ thần kỳ hơn hẳn những cuộc gặp gỡ và ở đó phải có điều gì đó thần tiên hơn cả những truyện thần tiên, nhưng nếu nói đơn giản lại là ,em khao khát một ngày nào đó anh sẽ đến ,nỗi mong chờ biến thành độ phóng đại của cái máy phóng to ,nó cứ làm lớn dần hình ảnh anh trong em, biến anh thành quả núi ,có thể hơi bị biến dạng một chút nhưng nó chắn hết mọi tầm nhìn ,em không còn thấy được ai ngoài cái con người mà mỗi ngày em lại đặt thêm lên đó một viên gạch hy vọng ,mong rằng một ngày nào đó nó đủ để xây một tòa lâu đài hạnh phúc .
Con gái thời nay không thể thụ động ,em cũng không thụ động, biết rằng thời buổi này làm gì có truyện “há miệng chờ sung rụng” em đã chủ động tìm cơ hội lại gần để làm quen .Em thích anh có tính giản dị luôn đi làm bằng xe buýt, khi đi và lúc trở về đều phải đi bộ qua ngõ nhà em .Và đã vài lần em rình ở đấy ,chờ dịp anh đi qua là xông ra chào một câu, tất nhiên em đã phải tốn bao công lao nhặt nhạnh thu gom tất cả sự ngọt ngào đổ dồn vào câu chào đó “Em chào anh trai!...” Anh có thấy ngọt ngào không, anh mà không thấy ngọt thì em lo cho anh và nếu có dịp sẽ khuyên anh tới “đốc tơ”chuyên khoa răng miệng mà kiểm tra mức độ mù vị giác, bởi vì mỗi lần chào xong câu đó là em cảm thấy đường huyết của mình bị tụt xuống hàng chục chỉ số ,tất nhiên với đứa con gái chỉn chu như em ,điều đó không quan trọng, nó luôn có sẵn nguồn bổ xung . Những lần ấy em đều được anh đáp lại hết sức ân cần ,bằng nụ cười nồng ấm, bằng ánh mắt bao la chan chứa tình ,bằng cái nghiêng mình nhún nhường ,bằng cái gật đầu thân thiện ,chỉ có hai cái chân là lạnh nhạt ,chưa lần nào nó chịu đứng lại với em .Nhưng không sao, mấy đứa bạn em giải thích là vì nó có thói quen đúng giờ , đấy là đức tính tốt ở người hiện đại .
Ngày tháng kéo căng sợi dây thun chờ đợi ,nếu em là hòn sỏi chắc chắn nó sẽ bật lên chọi trúng cái đầu vô tình của anh, nhưng em lại là đứa con gái,. đứa con gái sống khép kín và rất biết nhẫn nhịn ,có tấm lòng dễ co dãn hơn cả dây thun ,thế nên nó cứ mãi thấp thỏm đợi chờ… .
“Rồi một ngày anh đến” …,anh không đến thăm em một chiều đông…, anh không đến thăm em một chiều mưa…,anh đến thăm nhà em vào một buổi sáng chủ nhật le lói nắng… .Ôi…cái ngọn núi em yêu thương đang đổ vào em, đỉnh Everest của tình yêu đang nghiêng về em. Sự choáng ngợp trước hạnh phúc biến niềm hân hoan trong em thành nỗi sợ hãi, tự nhiên em thấy như mình bị thu nhỏ lại, em biến thành“con thú hoang lang thang trên sườn núi”mà lòng lại chót yêu say đắm người thợ săn vĩ đại là anh, sau bao nhiêu ngày mỏi mắt trông chờ và bi giờ thì người thợ săn đang vác súng tìm đến, chẳng lẽ anh chưa bóp cò mà em đã gục ngã, như thế thì làm gì còn hình ảnh người thợ săn huyền thoại và như thế thì còn gì để mà yêu, thế nên em phải chạy trốn ,chạy trốn trong yêu thương, chạy trốn trong mê say ngây ngất, em chạy lên gác lầu chui vào một phòng khép cửa để tự mình tận hưởng tiếng con tim mình đập thình thịch, mặc cho mẹ gọi bốn năm lần vưỡn không ló mặt ra. Em ngồi để nghe mẹ khoe những điều tốt đẹp của em với anh, mà trên thực tế có thể nó không có nhiều như vậy, nhờ anh em được chứng kiến “lòng mẹ bao la như biển thái bình rạt rào”. Lạy ông trời để ngày ngày mẹ luôn khen, thay lời kêu than em là “trái bom nổ chậm”trong nhà . Anh cứ khen hoài là ngôi nhà đẹp nên chưa gì mà mẹ đã đưa anh đi xem nhà ,đến nơi đâu cũng thấy khen nức nở, rồi anh lên lầu ,rồi anh đến cái phòng nơi có em đang ẩn nấp, em biết nếu mở cửa ra anh cũng sẽ thấy thứ trong đó đẹp, nhưng là vậy sao? Nỗi tủi phận pha chút sợ hãi của “con thú hoang lang thang” sau bao nhiêu năm “độc cô cầu bại”giờ đây sắp giáp mặt anh thợ săn yêu quý và chắc chắn nó sẽ bị hạ gục ,làm thôi thúc ký ức những tháng ngày mỏi mòn đợi trông xô dồn chúng về để xin cùng chết ,nó tao nên trong lòng em nguồn áp lực thương đau cả nghìn“át mốt phe” thế cho nên khi mẹ kéo cái tay gạt cánh cửa ,em cảm thấy như người lái xe lửa kéo cần gạt cái còi tàu và em đã bật lên như tiếng còi “Mẹ ơi! khô..ô..ô..ô..ông..” cường độ âm thanh chắc đạt cả nghìn “Đề xi ben”.Mở tung cánh cửa ,mẹ nhìn em thông cảm không nói chi (chắc trước đây người cũng vậy), anh lặng lẽ quan sát ,em bất động trong tư thế, chân buông thõng, nửa ngồi nửa nằm mặt úp vào gối ,30 giây đóng thành băng ,mẹ lại đưa anh về phòng khách … .
 - “Này thợ săn!- Sao anh không bóp cò?...,anh đã nghe thấy tiếng kêu thét tuyệt vọng của con mồi khi nó không còn đường thoát ,anh đã thấy nó nằm run rẩy bất động không còn một chút khả năng chống đỡ ,việc của người thợ săn lúc này là cực kỳ đơn giản – “Bóp cò” sau đó là vác con mồi về mà thả sức xăm soi thưởng thức vẻ đẹp của nó ,anh được quyền vặt lông ,mổ xẻ nó ra mà xào nấu mà nhâm nhi . Em đã tưởng tượng ra một kịch bản đơn giản của cái việc bóp cò là : trước mặt mẹ, anh sẽ đến bên em và hỏi một câu ngọt ngào “Có sao không em…” nó tạo cơ hội để em ngồi lên,úp mặt vào hai bàn tay mà khóc rưng rức trong sung sướng…,hoặc cũng có thể em sẽ chạy lại ôm mẹ mà gào lên trong hạnh phúc và biết ơn… , lãng mạn nhất là em sẽ đứng lên kéo anh cùng ngồi xuống để gục đầu vào vai anh tức tưởi…, thế mà anh lại không…, anh là thợ săn kiểu gì vậy?... .
Thôi đúng rồi…, anh đi săn theo cách của loài họ mèo… .Anh là con mãnh hổ trong tình yêu ,với kiểu săn đặc trưng là không giết chết ngay con mồi, mà còn phải đùa bỡn,vờn dỡn ,vật vã ,vắt kiệt sức, làm cho nó tơi tả, rồi tự lả đi mà chết .Trong tầm tay ghê gớm của nó, mọi sự vật vã, mọi tiếng kêu thét và tất cả sự run rẩy hoàn toàn trở nên vô nghĩa. Và em đã thành con mồi khốn khổ ấy, em đã nằm trong tầm tay đáng sợ của anh. Nhưng em không hề ân hận vì em yêu anh, nói cho nhỏ lại ,em đã tình nguyện làm con chuột xinh đẹp trong vòng tay của con mèo em yêu quý là anh .Nhưng hình như em lại gặp phải một con mèo kỳ lạ, chẳng hiểu vì quá say mê sự nghiệp hay vì nó lười hay vì một lý do nào khác mà nó rất sao nhãng việc vờn con chuột ,thế nên vật vờ mãi mà con chuột ấy chưa chết, chỉ mỗi khi nó định bỏ chạy đi thì con mèo mới thò tí móng vuốt yêu thương ra giữ lại .Cũng lâu rồi nhỉ, anh mèo yêu quý của em ơi!...,từng ngày,từng giờ lòng em vưỡn “mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ” vì yêu anh, nên em kiên nhẫn đợi chờ…  .Thực lòng đôi khi cũng đã nghĩ đến chuyện “ đổi hướng gió cho con thuyền lạc bến” ,khổ nỗi ông trời lắp ráp cho con gái đôi mắt kỳ dị khiến cho nó nhìn người con trai đến sau luôn thấy có nhiều khiếm khuyết hơn so với người trước ở một vài điều gì đó và đó là điều không thể chấp nhận ,vì bản thân em ngày một trưởng thành, cương vị công tác ngày một thăng tiến ,lương ngày một cao ,con người và trí tuệ ngày một hoàn hảo ,thế mà lẽ nào cái thứ em yêu lại ngày một kém cỏi, ngày một già nua, ngày một xấu xí đi hay sao .Trong khi cái ngọn núi em yêu thương vưỡn sừng sững ra đó mà em lại chưa leo được “lên đỉnh” với nó để mà có được cái nhìn theo kiểu “đứng núi này trông núi nọ” .Thế nên em vưỡn cứ hướng về anh ,để mà chấp nhận “lãng du vô định cánh chim trời - ngược lòng mình tìm về nông nổi – ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi – Em ngược đường ngược nắng để yêu anh”(Một chiều ngược gió -lộn ngược) “lòng cuồng điên vì nhớ” trong biển yêu thương mênh mông của em đã lăn tăn nổi lên ngọn sóng suy tư, sao chúng mình “Đường về xa quá người ơi”… , gần ngay đây mà như là góc biển chân trời… .
Cho đến hôm rồi một địa trấn làm cái mênh mông trong em nổi sóng thần,“anh có nghe chăng” một thông tin rất thương đau… . có người đề xuất con gái 32 tuổi hắt lên là không được sinh con ,điều này nó trúng em, trúng như trúng số độc đắc vì năm nay em đã tròn 32 tuổi .Anh lại sắp bảo đó là họ đùa! Họ nói dỡn vì ta đang sống chung với “những người thích đùa” em cũng đã được nghe người ta thanh minh,tu chỉnh ,nhưng…,lửa với khói biết nói sao đây ,người ta bảo “giá xăng sẽ không tăng” thế mà nó lại tăng đấy thôi ,người ta cũng bảo“giá điện sẽ không tăng” thế mà nó vưỡn tăng. “Miệng người sang có gang có thép” và có nhiều thứ nữa, thế nên cả khi nó chỉ buột ra một câu vu vơ đại loại như vậy cũng đủ tạo nên hàng loạt cú thụ thai vội vã ngoài ý muốn, kể cả trong ống nghiệm .và cũng có thể nó thành công cụ ngừa thai vĩnh viễn . Sự lo lắng tạo ra cái cảm giác bao la ,giống như lớp sương mù phủ mờ mọi suy nghĩ “Ai cho tôi tình yêu ,để làm duyên nụ cười” Tình anh không đủ làm cho em cười nữa rồi anh ơi…


Y - C

6 nhận xét:

  1. Tưởng là nhỏ mà hóa to.
    Tưởng là vu vơ... mà đau đớn YC à...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Hạt Cát ghé thăm ,đúng là rất nhỏ,nhưng nó thể hiện sự vô trách nhiệm của người cầm quyền ,với tư duy rất xem thường người dân

      Xóa
  2. ĐGD sang thăm anh YC. Đọc bài viết ngẫm nghĩ một mình. Phải chăng cuộc đời là như thế?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn HM ghé thăm ,cuộc đời không như vậy,nhưng nhiều khi người đời xô đẩy ta vao hoàn cảnh như vậy ,Chúc bạn buổi tối vui vẻ nha

      Xóa
  3. Đọc một hơi tưởng là tâm sự của em gái nào, xuống tuốt dưới thì ra là bài viết của một ông ...nhà văn. Chào Anh, rất vui được đọc và được làm quen.

    Trả lờiXóa
  4. DQV qua thăm anh YC. Chúc anh và gia đình an lạc.

    Trả lờiXóa