Lâu không đăng bài, hôm nay kể tiếp "Bồ câu bay lên" khoảng cách khá xa ,nhấn tag "kể chuyện" tìm phần đầu nha ....................
Hôm sau làm ca chiều nhưng tôi đi sớm, lúc qua cây
nhãn đầu ngõ bẻ luôn mấy chùm quả nhét vào cái ca táp bộ đội cũ, xong xuôi mới đạp
xe đến công ty ,quăng cái cạp lồng cơm vào cổng bảo vệ rồi tạt ngay vào nhà nó.
Giờ làm việc khu tập thể vắng tanh, vào đấy mới thấy có khá nhiều trẻ con bị
nhốt ,tôi leo lên lầu hai, mấy đứa ở tầng dưới còn gọi léo nhéo “Bác ơi mở cửa
cho con !” tôi nhìn chúng cười ,chúng cũng cười toe toét, nhìn mà thấy tội
,thực ra chúng đã quen với kiểu nhốt này rồi ,thấy có người đi qua chúng gọi để
hóa giải nỗi mong chờ người thân thôi .Tôi đến trước nhà nó ,cũng như những đứa
trẻ khác, nghe tiếng chân người là chạy ra cửa ,nhưng vừa thấy tôi nó thụt vào
góc nhà đứng nhìn trân trân ,tôi vẫy tay gọi