Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

Bến bạc1 (Bài chuyển từ Yahoo)

BẾN BẠC

Category: , Tag: Truyện ngắn
10/13/2010 06:52 am


Sóng nước vỗ vào bờ rất nhẹ ,dòng nước ở đây chảy rất hiền hòa, hình như giấu trong lòng nó một điều gí vương vấn .kể cả lúc đang giữa mùa nước ,khi giữa dòng nước cuông cuộn đổ xuôi thì ở ven bờ vẫn lững lờ không muốn chẩy
. Ở đây từng có một con đường rất vắng ,từng có một mối tình nghèo, rất mộc mạc đơn sơ với nhiêu nuối tiếc.
 Ngày ấy thằng Thành vẫn đi học trên con đường này, một đoạn đường khá dài để đến với ngôi trường ở tận làng bên ,đúng ra giữa hai làng còn có một con đường khác rộng, phẳng phiu nhưng nó cứ uốn lượn rất ỡm ờ nên đường trở nên xa, tuổi trẻ thích mạo hiểm ,thích mới lạ ,thằng Thành thích đi con đường này, cảm thấy nó như một sự khám phá . Con đường tắt men theo bờ sông có một bến đò nhỏ đưa người sang bờ bên kia ,đường nhỏ ,và rất vắng ,chỉ có một vài người buôn bán họ hay qua đò từ sáng sớm ,bên kia sông cũng buồn như vậy.
Nó gặp cái Lan ở đấy ,nhà cái Lan ngay bên bến đò ,lúc đầu cũng là tình cờ ,hôm ấy đi học tự nhiên thấy một con bé từ dưới bến đi lên ,cũng cặp vở đeo bên sườn lẽo đẽo đi theo mình, đến khi bước vào cổng trường quay lại vẫn thấy con bé đằng sau nó mới dám đưa ra kết luận “Con bé này học cùng trường” .Thôn quê nghèo quá ,hai đứa quanh năm vận những bộ đồ bạc phếch,với đôi dép nhựa rẻ tiền dưới chân, đi đến mòn vẹt, lúc nào cũng bám đầy bụi đất.
Phải mất một tuần mới nói chuyện được với nhau ,thằng con trai to con nhưng lại nhát, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái rồi cắm cúi đi ,đứa con gái, có thể do tuổi còn vô tư ,cũng có thể do con gái thích nhiều truyện nên đã khởi đầu trước
-    Anh ơi anh học ở lớp nào đấy...
 -    Anh học 7c ...bé ở trường nào về đây
-     Năm ngoái em học trường tiểu học bên kia sông ,năm nay về bên này học để bố em khỏi vất vả, mùa nước to bố em phải đưa đi đưa về mất cả việc
-    Bố em làm nghề đưa đò à
-    Không bố em làm vườn ,thỉnh thoảng mẹ em có buôn bán chút chút nhì nhằng thôi ,trước cũng có đò nhưng bán rồi
-    Gần sông thế sao không học bơi
-    Ai bảo anh em không biết bơi ,em bơi giỏi lắm ,nhưng các cụ không tin em vượt được con nước lớn nếu lỡ xẩy ra truyện
-    Ờ con gái mà
-    Con gái thì sao? À mà này em không bé đâu nhé ,có khi bằng tuổi anh cũng nên đấy
-    Thôi mà, đừng sạo...nhìn kìa đã đến tuổi lớn đâu mà làm bộ
Con bé còn nhỏ thật, da rám nắng ,tóc cũng hoe đỏ vì nắng ,điều đó chứng tỏ đây là con bé ưa vận động,có lẽ suốt ngày nó ở bãi sông ,chỉ có hai đứa đi học trên con đường này .Trong làng cũng còn vài đứa nữa đi học ,nhưng nhà chúng giàu chúng đi xe ,đi trên con đường to .Tình bạn ở cái tuổi này đến nhanh lắm, sau mấy lần chuyện trò đã thân nhau ,càng để ý Thành càng thấy cô bé ưa nhìn, hơi cháy nắng một chút,hơi gày gò một chút ,thân thể chưa nở nang nhưng khuôn mặt thanh tú, nhất là hai con mắt lá dăm rất lanh lợi luôn ánh lên những nét tinh nghịch, miệng cười rất tươi ,rồi chúng chờ nhau cùng đi học, khi tan trường chờ nhau cùng về, thỉnh thoảng có hôm hai đứa cùng về sớm ,Thành còn ghé vào nhà Lan chơi ,bố Lan hiền và chịu khó suốt ngày cặm cụi trên hai thửa vườn trồng toàn chuối ở ngoài bãi ven sông , bà mẹ rất giống Lan và rất nhanh nhẹn trong tính toán công việc ,bà thu vén việc nhà ,đến mùa hoa quả ,đỗ lạc cũng ra bến đò mom sông, gom mua hàng của những người bên kia sông chở sang đưa vào các chợ bên này bán ,kiếm thêm it tiền phụ cho hai chị em Lan ăn học .Thấy có thằng bạn tốt mặt mũi hiền lành cùng con gái đi học trên đoạn đường vắng ,họ cũng yên tâm hơn, nhất là bố Lan, ông rất quý Thành ,thỉnh thoảng lại cho nó nải chuối đem về .
Nhà thằng Thành nghèo lắm ,cha mất sớm một mình mẹ nó làm quần quật nuôi hai anh em ,đứa em gái trạc tuổi cái Lan học hết tiểu học đã phải thôi học ở nhà ,Thành đi học một buổi, buổi còn lại phải làm công việc đồng áng đỡ mẹ ,chẳng mấy khi được đi chơi như bè bạn ,ở lớp nó cảm thấy đơn lẻ, không chơi thân được với ai bởi thế nó càng quý cô bạn đường kỳ diệu. Một năm học qua đi để tiếp một vụ nghỉ hè với nó chẳng có gì háo hức chỉ là tạm nghỉ học để bước vào những ngày lao động nắng nôi ,vất vả và rất cực nhọc . Hình như nhà cái Lan cũng vậy chúng chia tay năm học rất bình thường và đón những ngày hè hờ hững ,chúng đều cảm thấy rất ngạc nghiên khi nghe các thầy cô giáo hay nhắc học sinh một điều rất bình thường “Nhiệm vụ chính của học sinh là học tập” Ôi các thầy cô ơi, khi nhắc những điều này các thầy cô chỉ dựa trên các nguyên tắc sư phạm ,còn phần thực hiện thì cha mẹ chúng và bản thân chúng phải dựa trên nguyên tắc của cái dạ dày . Ai chẳng muốn học giỏi ,ai chẳng muốn học cao ,nhưng “có thực mới vực được đạo” ,nếu người ta biết rằng phải bán đi cả tấn thóc mới đủ tiền đóng góp và mua sách vở cho năm học, đấy là chưa kể khoản tiền học thêm, tiền luyện thi, trong khi ruộng bình quân ở quê nó chỉ có 1 sào/đầu người với năng xuất được mùa là 250kg/sào thì người ta sẽ hiểu tại sao phụ huynh và con cái nông dân nghèo không thiết tha gì với sự học. Học chỉ là hình thức trang điểm, thêm thắt, để làng xóm biết rằng con ta, ta cũng được đi học, bằng chúng bằng bạn, còn công việc chính của chúng là làm ,làm thực sự để có ăn và có tiền đóng học .
Rồi lại vào một năm học mới, hai đứa lại đến trường, chúng đều được lên lớp ,có thể nhờ thành tích học tập ,cũng có thể vì thành tích của nhà trường ,vẫn đứa lớp trên, đứa lớp dưới nhưng chúng vẫn đi học cùng nhau, đi học để làng xóm biết chúng cũng được học. Sau vụ hè thằng Thành rắn chắc khỏe mạnh hơn ,cái Lan ,nở nang ,đằm thắm hơn ,tình cảm giữa chúng cũng trở nên thân mật hơn .Học đến hết lớp 9 lúc này mẹ nó cũng đã yếu không đủ sức làm việc để chu cấp cho nó học nữa ,Thành thôi học ở nhà ,nhưng nó vẫn quý cái Lan lắm ,tuổi mới lớn chưa thể gọi là tình yêu nhưng đã có một cái gì đó rất vương vấn ,thỉnh thoảng lúc rảnh nó vẫn theo con đường đê ra nhà cái Lan chơi như một người bạn thân ,cái Lan vẫn đi học ,mỗi năm học qua đi nó lại lớn lên một chút,đẹp thêm một chút ,thằng Thành lại vương vấn nhiều hơn một chút .Học hết phổ thông cơ sở mặc dù tuổi có nhiều hơn đám bạn cùng học ,cái Lan vẫn được mẹ cho học tiếp lên trung học phổ thông ,lúc này nó đã thành một cô gái xinh đẹp ,thằng Thành càng năng đi lại thăm hỏi .Có bận nó bỏ cả buổi cày để sang chơi,lúc về bị mẹ mắng cho tơi tả .
Một chủ nhật nó đang chơi ở nhà cái Lan thì có ông già thuyền chài mang lên bến đò bán một con cá chép to,màu vàng óng, đẹp ơi là đẹp .Cái Lan thích mua ,mẹ cái Lan cũng thích mua .thằng Thành cũng thích ,nhưng ông ta đòi giá đắt quá cộng tiền của ba người lại cũng không mua nổi thế là ông ấy lại mang cá về thuyền, chở đi bến khác bán, vừa thu cá vào thùng ông vừa nói “Cá này tôi bán đắt vì nó quý lắm, ai mua nó về ăn sau này cầu ước gì là được nấy” ông đi rồi mọi người vẫn còn tiếc con cá ,cái Lan xuýt xoa
- Tiếc con cá quá ,mua được nó về ăn sau này thích gì ước được nấy thì hay quá nhỉ . Thằng Thành cũng hùa vào
- Ừ tiếc thật ,có bao nhiêu thứ mình thích nhỉ .Cái Lan nhìn thằng Thành hỏi rất dí dỏm
- Thế anh Thành ,anh thích gì nhất? Thành lúng túng ,có bao nhiêu đáp án trả lời cho câu hỏi nhưng khó nói ra quá “Anh thích có em nhất” “Anh thích hai đứa mình được sống bên nhau nhất” “Anh thích sống có em ở bên suốt cuộc đời” ... hình như chưa phải là lúc nói ra nó đành đánh bài lảng hỏi lại cái Lan
- Thế Lan thích gì nhất ,cái Lan trả lời tuồn tuột
- Em thích có nhiều tiền ,có nhiều tiền mình đã mua được con cá rồi sẽ ước được bao nhiêu thứ ,có nhiều tiền thích nhất anh nhỉ ,mẹ cái Lan cũng hùa vào
- Đúng rồi, có nhiều tiền là sướng nhất ,muốn gì được nấy ,đời cô nghèo mãi rồi ,sống thiếu tiền khổ lắm ,nhiều khi người ta coi mình chẳng ra con người. Thằng Thành vâng dạ theo một cách gượng gao ,cái Lan lại quay sang hỏi lại
- Thế anh trả lời đi ,anh thích gì nhất ? Trước ánh mắt ngời sáng tinh nghịch ,thằng con trai càng lúng túng nó muốn nói là “Có nhiều tiền mà không có em thì cũng chẳng ra sao” nhưng nó không dám nên đành lảng theo một kiểu rất văn vẻ
- Anh thích nhất là được sang đây ngồi bên bến sông này ,để được thấy ,những điều đẹp như trong truyện cổ tích ,thấy ông lão đánh cá và con cá vàng” ,cái lan vỗ tay reo lên rất nhí nhảnh
- Anh thích thế thì dễ đáp ứng quá ,em cho anh ngồi nhờ ở vườn nhà em miễn phí đấy ,nếu ngại ra mé bến đò mà ngồi cũng chẳng ai đuổi anh đâu... hí hí...anh thích đến là hay ,thằng Thành cười theo gượng gạo.
Hôm ấy về nhà thằng Thành suy nghĩ nhiều lắm ,tất nhiên nhiều nhất là nghĩ đến em Lan ,từ em Lan nó nghĩ đến hạnh phúc ,nó nghĩ đến cuộc sống và nó thấy mình cần phải trở thành người giầu có ,phải kiếm được nhiều tiền , muốn có được Lan phải kiếm được nhiều tiền ,cũng là đang lúc nông nhàn, nghe nói trong phố nhiều việc làm ,hôm sau nó bảo em gái dậy sớm nấu cơm, ăn xong khăn gói quả mướp vào kiếm việc ,lang thang khắp,ngõ phố chẳng có ai gọi thuê ,đến khu đất trống cạnh bến xe buýt thấy có đám người ăn mặc lôi thôi ngồi vạ vật ,nó hỏi một anh ngồi gần
- Anh ơi ở đây có việc làm không anh ? anh kia hất hàm
- Thì đấy ,chợ lao động đấy ,có muốn thuê ai thì thuê đi ,nó lúng túng
- Không ạ ,em cũng đi tìm việc làm thôi ạ, anh kia nhìn xoáy vào nó
- Cũng muốn bán sức hả ,thì cứ ngồi đây,ai người ta đến gọi thì đi
Ngồi xuống cạnh anh bạn mới quen nó lại hỏi
- Anh ơi ,anh làm ở đây lâu chưa ,có nhiều việc không anh ,anh kia quay lại nhìn nó
- Mới đi buổi đầu hả ,ăn mặc bảnh thế kia thì ai người ta thuê ,mai đổi bộ đồ khác đi, công việc cũng chỉ tắc bụp thôi, buổi có buổi không ,toàn những việc hạ đẳng ,bẩn thỉu dơ dáy ,không thì lại nặng nhọc, không ai muốn làm, người ta mới thuê đến mình ,nhìn đó thì biết việc ít ,người nhiều ,phải tranh giành nhau từng việc đấy ,
Một thanh niên phóng xe máy đến
- Cần 3 thằng đi dọn đống gỗ, khoán gọn 80 ngàn đứa nào làm thì đi theo tao ,đám người lam lũ ào đến để em ...để em..., Thành đang lúng túng chưa biết phải làm gì, trong khi anh bạn ngồi cạnh nó khi nãy cũng đã lao đến chỗ đám kia ,chợt nó thấy một gã to béo đứng ra chặn anh ta lại
- Thằng này đứng lại đã, chưa đến lượt mày ,mới đi được mấy buổi đã tinh tướng
Quay lại ngồi xuống cạnh Thành anh ta thở dài
-  Ma cũ bắt nạt ma mới ấy mà ,cũng tại hôm qua có người thuê, mình kiếm được mấy đồng , cũng đã chia cho nó, chê ít nó gây sự đấy
-  Sao lại phải chia ,mình bỏ sức ra làm chứ có ai cho không đâu
Anh bạn cười mà mặt nhăn nhó như vừa ăn phải quả đắng
 Cái lệ của bãi lao động này nó thế ,làm được phải chia phần cho đại ca, để đại ca giữ công bằng ,để khỏi xẩy ra tình trạng thằng khỏe tranh hết việc của thằng yếu , thằng Thành bỗng thấy bâng khuâng quá ,ôi cái thân phận nghèo hèn ở đâu cũng bị người ta dẫm đạp lên đầu lên cổ .Có một bà ăn mặc lịch sự đến thẳng chỗ thằng Thành
- Tôi có việc đây ,cậu đi theo tôi nào .Thành mừng quýnh xách túi đồ đứng dậy ,bỗng gã đại ca đứng ra chặn lại
- Khoan ,thằng này chưa đến lượt ,bà gọi thằng còi kia nó làm cho bà. nhưng bà này lắc đầu
- Không ,công việc ít thôi ,tôi thích thuê cậu này cơ . Thằng Thành hớn hở nói với thằng đại ca ,
- Để em đi lấy may,lát nữa về em làm luật đầy đủ  ,thằng này lừ mắt không nói gì ,Thành tất tả đi theo bà kia .công việc đơn giản chỉ là quét mạng nhện mấy gian phòng ,lau mấy cửa kính ,lau dọn nhà thế là xong ,nhưng toàn những việc thằng Thành chưa làm bao giờ ,căn nhà tranh nhà nó lấy đâu ra cửa kính mà lau,mạng nhện giăng tám tầng cũng chả ai nhìn thấy, hàng năm cứ gần đến tết lấy cái chổi rễ khua khua mấy cái là sạch lắm rồi, họa có là điên mới đi lau cái nền đất.thế nên nó làm rất lúng túng ,nhưng bụng bảo dạ phải làm thật tốt kẻo lần đầu có việc bị chủ trách cứ thì súi ,vậy là nó làm hùng hục chật vật nhưng rồi cũng xong ,thằng con trai bà chủ nhà trạc 13 – 14 gì đó nói với mẹ nó
- Anh này làm không thạo bằng anh lần trước ,nhưng chịu khó lắm mẹ ạ
Bà chủ ,cũng là mẹ thằng bé đồng tình
- Ừ ,nhìn mặt anh này thật thà nên mẹ thuê ,mấy thằng trước nó gian gian thế nào ấy ,làm chậm nhưng cẩn thận là tốt rồi ,nói rồi bà đưa cho thằng Thành 30 ngàn đồng
- Cô trả công cháu đây, mặt mũi sáng xủa thế sao không đi học lại đi làm thế này cho nó khổ ra, thằng Thành cảm động
- Vâng cháu cũng muốn thế, nhưng nhà cháu nghèo quá,nên phải đi làm cô ạ , bà kia liền nắm ngay câu truyện làm điều dạy con
- Đấy con xem, người ta muốn học mà không được ,người ít học thì khổ như vậy đấy, mày được mẹ cho đi học mà lại lười không chịu học ,có muốn sau này khổ như anh ấy không, nghe người ta dạy con mà thằng Thành cảm thấy đắng trong lòng nó chào bà chủ để về ,bỗng thằng bé con sán lại bên nó
- Anh ơi,mẹ em trả công anh rồi phải không
- Ờ rồi...
- Đây là riêng em thưởng cho anh ,thằng bé đưa thêm choThành tờ 10 ngàn ,lần sau anh lại vào làm cho nhà em nhá ,em thấy anh chăm lắm, mọi ngày mẹ em phải thuê em 100 ngàn em mới lau cho bà cái sàn nhà đấy ,rồi nó nhìn thằng Thành ngây thơ hỏi
- Sao anh không vào làm cho công ty nhà nước như chị em ấy ,làm kiểu như anh vất quá ,em là em chịu đấy ,bà mẹ cũng đồng tình
- Ừ sao cháu không xin vào công ty nhà nước ,khối nghề hợp với cháu như làm thợ xây ,làm bảo vệ chẳng hạn ,công ty chỗ con gái cô đang tuyển thợ đấy ,thàng Thành cảm động lắm dạ vâng mấy câu rồi xin phép về ,nó để riêng 10 ngàn thằng bé thưởng vào túi áo trong đúng là “Mười đồng tiền công không bằng một đồng tiền thưởng” thấy còn sớm nó quay lại chỗ chợ người khi nãy ,vừa tới nơi thằng đại ca đã khệnh khạng bước tới hất hàm hỏi
- Thế nào kiếm được chứ ,thằng Thành thực thà
- Dạ được 3 chục ạ
- Một giờ đồng hồ được 3 chục là khá đấy, bỏ ra đây xem nào
- Thành luống cuống rút tiền ra cho thằng kia xem ,nó chộp ngay lấy  đếm từng đồng rồi ném trả thằng Thành 15 ngàn miệng phân giải
- Chú mày đến đây làm ,thì cũng phải có nghĩa vụ đóng góp cho quỹ tương thân tương ái của anh em ở bãi này, lần đầu anh thu một nửa, các lần sau mỗi lần 20% thu nhập cứ thế mà làm ,thời buổi này trong nhà nước hay bên ngoài đều thế cả, lá lành đùm lá rách chú kiếm được phải có nhiệm vụ san sẻ cho những người không kiếm được và các anh em chẳng may bị ốm đau .nghe nó giảng đạo lý một hồi thằng Thành đến ngồi cạnh anh bạn lúc sáng ,anh ta hỏi nhỏ
- Kiếm được tiền rồi còn quay về đây làm gì
- Em muốn làm thêm chuyến nữa
- Không có đâu anh ngồi từ bấy đến giờ chẳng có đứa chó nào đến thuê cả ,thời buổi này kiếm đồng tiền khó lắm để nó lột thế đau quá ,thằng Thành ngây thơ
- Thôi cũng là góp vào quỹ với anh em cả, người kia đanh mặt lại
- Quỹ cái con chó ,quỹ để tối nay nó đi chơi gái thì có, thằng Thành ngẩn mặt
- Thế...em...tưởng...
- Tưởng cái con khỉ ,chú mày từ đâu rơi ra thế, quỹ của làng của nước người ta còn lấy được, huống chi quỹ của cái đám ô hợp này ,bận sau có tiền vào túi rồi lặn đi chỗ khác nghe chưa, thằng Thành thở dài không nói gì, nó tiếc số tiền vừa bị mất
Ngày thứ hai thằng Thành đi làm không tranh được việc
Ngày thứ ba đi làm cũng không có việc, nó buồn đi lang thang vào trong phố ,vòng vèo một lúc ra đến bờ đê nó chợt nghĩ “Đây rồi ,theo lối này là về tới nhà em Lan” không nhớ tới thì thôi ,nhớ tới em là ý nghĩ phải đi kiếm nhiều tiền lại sôi lên,nó quay lại đi vào trong phố, chợt thấy bên đường có tấm bảng ghi chữ to tướng “Cần Tuyển Lao Động gấp”Nhớ lời mẹ con cậu bé hôm nọ, nó lần theo địa chỉ ,tới nơi ,thấy một ngôi nhà tạm có mấy ông mặc áo may ô đang ngồi,họ đang chuyện trò rất rôm rả nó hỏi
- Các anh ơi! Đây đang tuyển lao động phải không ạ? Một ông quay lại
- Sao! Muốn xin phỏng vấn à? Vào đây ,thằng Thành tưởng mình nghe nhầm hỏi lại
- Em được vào chứ ạ ,ông kia cười
- không chú mày thì còn ai nữa ,nộp lệ phí đi rồi vào phỏng vấn
- Lệ phí bao nhiêu ạ
- Ờ để xem nào ,ông ta gỡ cái bảng biểu treo trên tấm phên nứa xuống tay dò dò theo từng hàng chữ rồi phán
- Đây rồi ,lệ phí tuyển lao động thường 2 chục. Thằng Thành lần túi trong moi mãi mới ra được hai chục đưa cho ông ta ,cầm tiền rồi ông ta đưa cho một tờ giấy bằng hai ngón tay có đóng dấu đỏ “Đã thu tiền” rồi chỉ sang phòng bên cạnh
- Sang bên kia phỏng vấn .Thằng Thành sang phòng bên thấy một anh trẻ tuổi ăn mặc lịch sự ngồi bắt chân chữ ngũ trên ghế ,nó đưa cái giấy ,anh ta xem rồi xé ngang một cái như xé vé, đoạn chỉ cái ghế trước bàn
- Cậu ngồi đi, thằng Thành ngoan ngoãn ngồi xuống
- Cậu biết làm nghề gì, thằng Thành hào hứng
- Nghề gì em cũng làm được .Anh kia gật gù
- Vậy hả ,thế thì tốt, ở đây chúng tôi tuyển thợ xây dựng, cậu làm được không
- Dạ được ạ ,thợ hồ ,thợ xây em làm mãi rồi
- Vậy hả ,thế thì tốt ,thế cậu có bằng cấp gì rồi
- Dạ ,em có bằng lớp 9 phổ thông cơ sở ạ ,thằng Thành thực thà ,anh kia ngẩng phắt ngay lên
- Hả? ,cái gì?,tôi có nghe nhầm không đấy ,tôi hỏi bằng chuyên nghiệp cơ mà ,thế ra cậu không có bằng cấp gì à? Mới lớp 9 thôi à? Cậu có biết bây giờ tuyển người quét rác cũng phải có bằng lớp 12 không ,chúng tôi tuyển thợ kỹ thuật cậu hiểu chưa? ,phải có bằng đại học ,chí ít cũng phải cao đẳng hay trung cấp, thế mà cũng vào phỏng vấn, làm người ta mất cả thì giờ, thôi cậu ra đi ,thằng Thành cuống quýt
- Dạ em ra ạ .nó tất tưởi đi sang phòng nó vào khi nãy ,ông mặc áo may ô tươi cười
- Thế nào ,phỏng vấn rồi chứ
- Dạ rồi ạ ,nhưng không được
- Thiếu cái gì mà không được
- Dạ Bằng cấp ạ ,em không có bằng cấp
- Không có bằng cấp trượt là đúng rồi ,thôi về chịu khó học đi khi nào có bằng cấp lại đến phỏng vấn nhá ,thằng Thành ngần ngừ
- Anh ơi! ... em không được tuyển... thế số tiền khi nãy nộp em có xin lại được không ,ông mặc áo may ô tròn mắt
- Cậu phỏng vấn rồi đúng không? Tiền ấy chúng tôi thu là lệ phí để được phỏng vấn ,còn được tuyển hay không là truyện của cậu với người phỏng vấn ấy , thế nhá .
Thằng thành lủi thủi về ,tới nhà nằm vật ra giường ,nghĩ đến những đồng tiền bị mất mà xót ,mẹ nó nhìn nó ái ngại bà bảo,
- Thôi con ạ ,số nhà mình không giầu được đâu ,cứ ở nhà làm ruộng cho nó đỡ vất vả ,mới đi làm mấy hôm mà đã gày tóp đi rồi .Thằng Thành nhìn mẹ, nó thương mẹ nó lắm, người mẹ gần trọn đời vất vả chân lấm tay bùn, làm ra bao nhiêu lúa gạo mà chả mấy khi được ăn bữa cơm ngon như người ta ,nó thương con em gái không được học hành .Nó thương chính nó, nghĩ đến buổi phỏng vấn xin việc nó đau quá, rồi nó nghĩ đến Lan người nó đang thầm thương trộm nhớ nghèo mãi thế này làm sao lấy được Lan .không được ,ta phải giàu ,phải nhiều tiên ,nghĩ đến điều này nó xót sa muốn trào nước mắt hình như việc này quá sức nó ,quá khó với bản chất thực thà chất phác của con người nó.<Còn tiếp>
Hoàng Hôn Tím at 10/15/2010 10:49 am comment
Lâu lâu em mới qua nhà anh. Em thích cái avanta này của anh.Hihi... Em chờ được đọc tiếp câu chuyện ạ.
Yên chi at 10/15/2010 06:41 pm reply
Cám ơn Hoàng Hôn Tím ghé thăm  dạo này anh bận việc nhà không nhiều thời gian lên mạng nên ít đi thăm được mọi người thông cảm nha ,avanta mới của em cũng rất đẹp .Chúc buổi tối hạnh phúc nhiều niềm vui nha
the nhan at 10/14/2010 04:52 pm comment
   Ghé thăm anh để cảm nhận...giữa dòng đời bến bạc.
Yên chi at 10/14/2010 08:58 pm reply
Cám ơn the nhan ghé thăm ,chúc bạn buooit tối hạnh phúc nhiều niềm vui nha
Trầm Hương at 10/14/2010 12:29 pm comment
        Lâu rồi mới lại được đọc truyện của anh. Đúng "chất của một người viết tiểu thuyết"....        Nhưng thôi, cứ nói vậy đã để lần sau sang đọc rồi .....bình loạn tiếp anh nhá!
Yên chi at 10/14/2010 08:56 pm reply
Căm ơn Trầm Hương ghé thăm .Viết vài dòng để các bạn đọc cho vui thôi Chúc bạn buổi tối vui vẻ nha
Lê Vân at 10/14/2010 06:00 am comment
Ai chưa qua bến bạc Chưa đánh giá hết mình
Yên chi at 10/14/2010 08:53 pm reply
cám ơn Lê Vân ghé thăm .Đối tượng mình kể trong truyện này là những thanh niên nông thôn nghèo khổ ít văn hóa ,họ luôn gặp bế tắc trong việc vượt khỏi số phận nghèo hèn của mình  Chúc bạn buổi tối nhiều niềm vui nha
HAT CAT _ DIỆU SINH at 10/13/2010 11:59 pm comment
Đọc buồn quá .  Cát sợ đi ra đường , sợ giao tiếp ...Sợ mọi thứ. Khổ chịu được , còn đểu giả thì... tức mà chả làm gì được.
Yên chi at 10/14/2010 08:45 pm reply
Cám ơn hat cat ghé thăm . quanh ta vẫn còn nhiều truyện buồn mà ,mình nhìn thấy thì chỉ tức thôi còn những người trực tiếp chịu trận họ đau lắm Chúc bạn buổi tối nhiều niềm vui nha
hoa_xuongrong21 at 10/13/2010 09:54 pm comment
dạo này  anh viết cho mình, k thấy anh đi giao lưu nữa nhể.
Yên chi at 10/14/2010 08:34 pm reply
Cám ơn Hoa Xương Rồng ghé thăm. Chặp này mình bận nên ít lên mạng. Vẫn đến nhà người đẹp nhưng thấy đông vui quá nên quên cả com Buổi tối vui vẻ nha
Cỏ may at 10/13/2010 02:04 pm comment
Chờ xem phần tiếp theo mới đưa ra lời cmt. Sang thăm YC, dạo này còn bận giữ cháu nữa không? Chúc "ông ngoại" có nhiều sức khỏe để chăm cháu nhé!
Yên chi at 10/14/2010 08:10 pm reply
Cám ơn Cỏ May ghé thăm .mình vẫn phải trông cháu dài dài nhưng thần kinh đã bắt đầu thích ứng được rồi sẽ đăng tiếp phần sau trong những ngày tới Chúc bạn buổi tối n

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét