Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

NẮM TAY NHAU BẮT TAY NHAU...
02:37 1 thg 4 2010Công khai0 Lượt xem26

Trẻ con có bài hát"nắm tay nhau bắt tay nhau" rất hay. Kể về những cái nắm tay, bắt tay của trẻ con có nhiều truyện hay.Nhưng kể về những cái bắt tay,nắm tay của người lớn, khối truyện còn hay hơn .Thường thì một đời người bắt tay không nhiều .Bạn bè,
anh em lâu ngày gặp nhau bắt tay cái đã, rồi mới di vào hàn huyên truyện trò.Với một thằng bạn thân hoặc anh em ruột thịt cả đời đếm ra cũng chỉ bắt tay nhau vài lần,nếu tính vậy tôi thuộc loại bắt tay hơi bị nhiều .Ấy là bởi vì tôi có thằng bạn chơi với nhau từ lúc còn để chỏm đến giờ, hắn phải cái tật thích bắt tay, nên cứ phải bắt tay hắn luôn ,mà lâu lâu hắn lại thay đổi kiểu bắt tay,làm mình bắt tay nó cứ  hay bị kỳ kỳ thế nào ấy.Từ trước đến giờ tôi cứ nghĩ chỉ có mỗi một kiểu bắt tay giữa những người bạn với nhau, là nắm cho chặt lắc lắc kết hợp mấy câu thăm hỏi thân mật là trúng phóc rồi .Ai dè tưởng vậy mà không phải vậy ,còn nhiều cái cắc cớ lắm .Không tin tôi xin kể lại cái việc bắt tay giữa tôi với hắn cho mà nghe.
Thủa bé, trẻ con xứ mình chẳng bao giờ bắt tay nhau ,chỉ có bắt giò, bợp tai đá đít nhau thôi. Cái bắt tay đầu tiên giữa tôi với hắn, xẩy ra là năm tôi đi bộ đội, hắn được ở nhà học tiếp đại học, lúc chia tay, hắn nắm tay tôi rất chặt lắc lắc thân mật tay kia vỗ vỗ lên vai tôi, nhắc đi nhắc lại một câu "Đi mạnh khỏe nhá ..đi mạnh khỏe nhá..." Đúng là một thằng chí cốt, cái bắt tay ấy làm tôi cảm động và nhớ mãi trên khắp các chặng đường hành quân gian khổ.Thời gian trôi đi ,những cuộc chia tay hợp tan trong quân ngũ ai lạ gì.Tôi cứ bắt chước kiểu bắt tay ấy của hắn trong các cuộc tiễn đưa đồng đội ra chiến trường, hoặc chuyển đi đơn vị khác, họ cũng bắt tay lại y như vậy, cái bắt tay chứa đựng bao nghĩa tình lưu luyến.Thế rồi trên chiến trường quảng trị, hồi đó đã ở giai đoạn cuối chiến dịch, thương vong hai phía ta địch đều nhiều.Tôi và mấy đồng chí nhà trường đưa hai đại độI lính thông tin vừa huấn luyện xong vào tăng cường cho mặt trận . Phối thuộc trong đội hình hành quân của trung đoàn bộ binh cùng vào chiến trường .Hôm ấy địch đánh phá mạnh lắm, bom đạn khắp nơi đâu cũng thấy tiếng nổ ,cứ y như pháo tết Hà NộI đêm giao thừa ,mặt đất rung lên bần bật, được lệnh nghỉ ở khu rừng ngay trạm giao liên cũ tôi cùng anh em sửa chữa hầm hào,một bộ phận tách ra nấu cơm, theo kế hoạch tối vượt sông đưa anh em về các tiểu đoàn .Đang loay hoay gõ lại mấy cái kèo của căn hầm chữ A ,bất ngờ bị một người từ ngoài lao vào ôm chặt nhắc bổng lên , định thần lại tôi nhận ra là hắn .Chúng tôi ôm choàng lấy nhau rồi tay nắm tay mừng quá, sắp vào mặt trận gặp bạn học cùng quê còn gì quý bằng,một lúc trấn tĩnh lại tôi mới hỏi"Sao mày lại ở đây"Hắn trả lời "Tao được giữ lại trường trợ giảng, tổng động viên họ xếp vào bộ đội cùng với cánh sinh viên thế là đi" Tôi hỏi đang ở đơn vị nào hắn khoe "Ông thủ trưởng này hay lắm, biết tao đã tốt nghiệp đại học loai giỏi liền rút tao lên ban chỉ huy, vừa làm trợ lý tham mưu vừa làm liên lạc cho ông ấy " Mừng cho hắn tôi bảo"thế thì thọ rồi", hắn lắc đầu "Khó lắm đã mấy vụ bứng cả ban chỉ huy đi rồi" Xong hắn truyền lệnh của ban tham mưu gọi C phối thuộc lên hội ý.Kế hoạch có chút thay đổi ,chúng tôi không cùng đi trong đội hình trung đoàn nữa mà tách ra đi ngược lên thượng nguồn cùng với bộ phận hậu cần vượt sông ở khúc trên, còn ban chỉ huy và các tiểu đoàn chiến đấu chia từng toán nhỏ vượt sông ngay lúc trời tối. Điểm tập kết bên kia sông là 3 diểm N, K, Y .Bộ phận thông tin chúng tôi không phải đến điểm tập kết mà xuống thẳng các tiểu đoàn đang chiến đấu bổ xung lính thông tin cho các đơn vị này,hoàn tất thì cán bộ tự rút ra .Nhận xong lệnh quay về để triển khai, tôi gặp hắn ngay cạnh hầm chỉ huy, hai chúng tôi lại ôm chầm lấy nhau, hai tay xiết chặt hai tay , mắt nhìn mắt đứa nào cũng rưng rưng ,có cái gì đó rất thiêng liêng giữa hai người bạn, xúc động quá tôi chẳng nói được gì ,còn hắn giọng nghèn ngẹn"Mày ơi ,cố sống mà về mày nhớ"Tôi chỉ còn biết nắm chặt tay hắn lắc lắc cố ngăn cho nước mắt không chảy ra, rồi chia tay nhau .Chúng tôi vượt sông an toàn ,bao nhiêu hỏa lực hình như địch tập trung hết vào khu vực vượt sông của trung đoàn bộ binh ấy, chỗ chúng tôi thỉnh thoảng mới dính vài loạt pháo quá tầm của địch từ hạm đội ngoài biển bắn vào nổ vu vơ không gây thương vong .Từ chỗ tôi nhìn sang chỗ hắn, chớp lửa lằng nhằng không dứt, tiếng đạn rít ,tiếng máy bay quần đảo như xé không gian, tiếng pháo nổ đanh " Cắc...cắc..."thỉnh thoảng cả chùm mảnh đạn tóe lên như tàn than đỏ cháy,tiếng bom "Bầm ...bầm..." từng đụn lửa sáng rực đùn lên, đùn lên ,liên tục...liên tục,tôi thương hắn và lo cho hắn quá .
Chúng tôi nhanh chóng tìm được bộ phận chỉ huy tiền phương .Cũng nhờ kinh nghiệm của mấy thằng lính thông tin cứ lần theo đường dây là thấy các vị ngay ,mặc dù được ngụy trang rất kỹ nhưng toàn là bậc thầy của nghề chúng tôi sờ phát là thấy. Vào sở chỉ huy các anh lại bảo giao quân ngay tại đây không phảI xuống đơn vị nữa vì dưới các tiểu đoàn đang còn rất rối ,đâu cũng thiếu ở đây các anh còn phải rà soát lại ,đâu cần thiết bổ xung trước.Thế là chúng tôi giao quân một cách chóng vánh ngoài mong đợi.Xong việc chúng tôi rút ra, gần đến Đông hà nhìn vào thấy đạn bom mù trời tôi xót cho đồng đội quá nhất là những chiến sĩ mới chúng tôi vừa đưa vào chân ướt chân ráo chẳng biết có qua nổi cuộc chiến này không. Trên đường trở ra chúng tôi lại may lần nữa ,gặp đúng một đơn vị thông tin của bộ cũng đang rút ra ,toàn lính mình đào tạo trước đây xin quá giang họ đồng ý ngay.Mấy tay trẻ tuổi khôn lỏi phốc lên mấy cái P401 , P405 chạy trước,tôi kẹt với lại với chiếc com măng ca "Bắc kinh" với cái máy tiếp sức A 350 choán gần hết chỗ ,xe chưa chạy được vì chú lái xe đang lên cơn sốt rét, cùng với lái xe còn một cậu lính trẻ măng .Tôi hỏi còn ai không cậu ta lắc đầu, tôi bảo "xe kỹ thuật biên chế từ ba đến năm người cơ mà"Giọng cậu ta buồn buồn " có lẽ chết hết rồi anh ạ” rồi cậu ta kể “Chiếc xe này vào đây không dùng được. Do thiếu lính kỹ thuật người ta đã điều hết các anh xuống đơn vị chiến đấu rồi, đã phổ biến lệnh rút ra mà chẳng thấy anh nào quay về cả”. Cái gì đó làm tôi nghẹt thở, tôi nhớ đến những thằng em dược tôi đào tạo mãn khóa năm ngoái, chính tôi đã đưa cac em đi thực tập trên loại xe này Hoàng ơi ,Thanh ơi ,Quân ơi các em còn không .Thằng Quân trước khi đi nhận nhiệm vụ còn ôm hôn tôi nói "Thủ trưởng ơi sang năm gặp nhau ở chiến trường nhá"các em có bề gì thì...tôi cảm thấy như mình có tội. Quay sang hỏi cậu lính trẻ "Chú mày học trường nào ra"Nó trả lời tưng tưng"Em vừa mới đi lính đã học trường nào đâu"Tôi lại hỏi "Sao lại về đây"Thì cậu ta bảo là tiểu đoàn cử em về, vì có bố là lái xe nên cậu cũng biết bẻ lái một ít,về đây giúp anh này xem có cần khuân vác gì, hoặc chẳng may anh ấy lên cơn sốt rét ác tính dọc đường còn biết cách xoay sở. Vừa luc cậu lái xe tỉnh lại, tôi đưa cho câu ta mấy phong lương khô và bi đông nước,đưa tay nhận chiếc bi đông còn mấy bánh lương khô cậu ta gạt ra"Hãi cái giống này lắm rồi, hơn tháng trời nay chỉ toàn lương khô với nước suối đấy anh ạ"Cậu lính trẻ xen vào"Thôi để chặng tới xa mặt trận một chút ta dừng lại nấu cơm anh ạ ” . Đưa bi đông nước lên tu một hơi cậu lái xe bảo"Ừ cứ thế nhá,thôi nổ máy khởi hành đi em, phải đuổi cho kịp bọn họ đấy" Đoạn quay sang tôi như thanh minh"Tay này lái được, thử tay nghề mấy lần khá lắm"Rồi ngồi lên nắm vô lăng quay sang tay lính trẻ"Quay ma ni ven đi"Tiếng máy rung lên đều đều, bỗng có tiếng huýt sáo bằng hai ngón tay lanh lảnh phía sau ,lại một cậu trẻ măng hồng hộc chạy lên tay níu vào cửa xe"anh ơi cho thủ trưởng chúng em đi nhờ một đoạn,cậu lái xe cau mặt cằn nhằn"Rách việc đang ốm mệt bỏ mẹ"Đúng lúc ấy thì ông kia đi tới, vừa nhìn thấy, tay lái xe đã cuống lên"Ôi chết...Thủ trưởng ,sao thủ trưởng lại đi xe này"Đoạn quay sang tôi "thủ trưởng trên quân khu đấy anh ạ" Tôi giật mình xuống xe chào ông đại tá, ông đưa tay bắt tay tôi thân mật rồi cười hề hề, "Xe mình hỏng, khởi động mãi không nổ được máy ,có việc gấp nhờ các cậu một đoạn qua Vĩnh linh có xe đón ở đó mình xuống" .Thế là thêm hai người nữa lên xe, trời đã nhá nhem, chiếc xe chòng chành lao vào đêm tối, xe chạy một đoạn ông đại tá hỏi tôi "Cậu phụ trách cánh này à"Tôi vội thanh minh "báo cáo thủ trưởng tôi cũng chỉ đi nhờ"Ông lại hỏi"thế cậu ở bộ phận nào" Tôi trình bày "Báo cáo tôi ở bên đơn vị huấn luyện đưa số anh em vừa tốt nghiệp sơ cấp kỹ thuật thông tin vào tăng cường cho mặt trận" Giọng ông trầm ngâm"Nó ngốn người như trâu ngốn cỏ đưa ngần ấy vào chẳng thấm vào đâu"Tôi lựa hỏi ông"Trận này ác liệt quá phải không thủ trưởng "Ông thở dài giọng trầm hẳn xuống"Chiến tranh luôn có những bất ngờ giành cho cả hai bên, thằng giặc luôn bị bất ngờ về ý chí của ta,còn ta cũng hay bị bất ngờ về khả năng hỏa lực phi pháo của địch, trận này chúng có lợi thế về mặt này.Tiếng đạn pháo địch từ hạm đội ngoài biển bắn vào rít trên không trung như minh họa cho lời ông.Tôi cũng hỏi ông về trung đoàn có thằng bạn tôi trong đó ,ông bảo tình hình mới ,chưa nắm được nhưng phương hướng chung là chủ lực sẽ chuyển đi chỉ để một bộ phận ở lại cài răng lược với địch.Tôi mong thằng bạn tôi được trong số chuyển đi.      Thế rồi tôi cũng về tới đơn vị của mình.Guồng máy chiến tranh vẫn chạy,chúng tôi tiếp tục đào tạo những chú lính thông tin có trình độ sơ cấp và trung cấp gửi ra chiến trường. Tổng tấn công chúng tôi lao vào tiếp quản trạm ra đa Sơn-Trà rồi trạm thông tin Vũng- tàu. Công việc bận rộn làm ta quên đi nhiều thứ,phải thú thực, tôi cũng chẳng nhớ tới hắn nữa ,nhưng kiểu bắt tay của hắn tôi vẫn dùng mỗi khi chia tay đồng đội, bạn bè, hoặc ai đó .
Miền nam hoàn toàn giải phóng ,tôi trở về trường cũ, công việc đào tạo chiến sĩ đã dãn ra, chỉ còn đào tạo hệ trung cấp, cán bộ giáo viên nhàn hơn, chủ nhật ai gần nhà được về chơi. Hôm ấy là chiều thứ bảy, sau khi từ đơn vị về nhà, tôi ra khúc đê quai đầu làng, đi lang thang hóng mát ,mặt trời sắp lặn, quay về thì bỗng có tiếng quát phía sau"Thằng nào kia"Nghe tiếng quen quen vừa quay lại thì hắn dã nhào đến xô tôi ngã ra cỏ ,hai thằng ôm nhau lăn xuống tận chân đê. Hắn ,vâng đúng là hắn,hắn gào tướng lên" Thế là hai thằng mình cùng về được nhà rồi ha..ha..ha"Tôi hỏi"Về bao giờ thế" Hắn bảo"Vừa mới về tới đây thì gặp mày "Tôi lại hỏi"Ra ngoài này hôm nào"Hắn bảo "Hôm qua,tao ra điều dưỡng để chuẩn bị xuất ngũ"Kéo tôi ngồi xuống vệ cỏ hắn khoe"Chuyến này tao lại về trường cũ, về dấy mới có điều kiện học tiếp lên ,muốn gì cũng phải nâng kiến thức lên cái đã"Tôi ủng hộ ngay ." Ừ hết chiến tranh rồi, phải học lên chứ, lính tráng mãi thì làm được gì"Hắn vỗ luôn vào lưng tôi"Cả mày nữa ,về đi, về đi học lấy cái bằng đại học, sống mãi trong quân độI chán bỏ mẹ” Tôi lắc đầu “Khó lắm chúng mày không nói làm gì ,còn tao hơn 10 năm quên hết rồI thi sao nổI” Hắn trừng mắt”Lính tráng mà chưa bàn đã nản ,về học hàm thụ ,hệ này nghe nói thi nhẹ lắm” RồI hắn thì thầm”Thủ trưởng tao bảo trên sắp có chủ trương cho ra quân hàng loạt ,lúc ấy mày có muốn chuyển ra cũng khó đấy. Nghe thấy hắn nhắc đến thủ trưởng của hắn tôi lại nhớ cái hồI ở quảng trị liền hỏi ”Thế hồi ấy ở quảng trị thế nào”Hắn tiu nghỉu “đang truyện hay lại lảng chán bỏ mẹ”RồI hắn kể ,hồI ấy trung đoàn hắn trụ lại quảng trị có ba ngày hy sinh mất 19  anh em đêm thứ tư được lệnh rút về hướng dakrong rồi theo đường mòn hồ chí minh vào Tây Nguyên tham gia tác chiến ở đây ,tổng tiến công năm 1975 về hộI vớI sư đoàn ở huế rồI cùng đội hình sư đoàn tham gia chiến dịch Hồ chí Minh , đơn vị thuộc đội hình đến sau ,đánh xong mấy ổ đề kháng cuối cùng thì Dương văn Minh Tuyên bố đầu hàng ,đơn vị tiếp tục tiến về phía nam tham gia quân quản một tỉnh ,làm thằng liên lạc lúc này   chạy có cờ. Một hôm ông thủ trưởng hỏI có muốn ra quân về lạI trường cũ không, taotrả lờI”ưng số một”.Ổng cho biết trên có chủ trương cho số chiến sĩ là sinh viên, cán bộ giảng dậy đại học ra quân về tiếp tục đào tạo rồI ổng bảo”ThờI của tui bây tớI rồI, ráng làm cho tốt nghe con” Tao cảm động quá nắm tay ổng không biết nói sao. Là lính trực thuộc trung đoàn bộ nên thủ tục làm rất nhanh, buổI chiều là xong hết giấy tờ .Hôm sau nhờ xe cánh hậu cần có chuyến ra bắc, tao ra, chẳng kịp mua bán gì cả ,mà cũng vì không có tiền ,khuya hôm qua ra đến trạI điều dưỡng ,đánh một giấc sáng nay dọn dẹp chỗ ăn ở ,ra phố mua ít quà chiều về đây thì gặp mày hơ ..hơ…hơ…tôi đấm cho hắn một quả vào lưng”Tuyệt vờI…tuyệt vờI…thôi về tốI tao sang uống rượu…”.Hai đứa nắm tay nhau về, vừa đi tôi vừa nghĩ thằng này hên quá .
Mà hắn hên thật vớI cái lon trung sĩ ,đảng viên vừa năm đầu hắn đã được bầu vào cấp ủy , 3 năm sau đã có chứng chỉ học sau đạI học ,vốn hăng hái quen bôn ba ,phân công đi đâu hắn đi đấy .Một lần vào công tác trong nam gặp ông thủ trưởng cũ giờ cũng chuyển sang công tác dân sự, đứng đầu một tỉnh .Ông bảo hắn vào làm cùng ông ,hắn vào,thầy trò hợp cạ làm ăn tiến vù vù ,để tăng đô ông cho hắn ra học tại học viện chính trị Hồ chí Minh ,trường gần nhà hắn ghé về chơi có vào thăm tôi ,vừa thấy hắn vào cổng tôi choáng ngườI ,trờI ơi hắn đẹp ,hắn đẹp mênh mông là đẹp ,khuôn mặt vuông vức trắng trẻo,dáng ngườI phương phi ,mặc cái xơ mi cộc tay màu cà phê là phẳng lỳ không thể tìm ra 1/10 nếp nhăn, cắm thùng trong chiếc quần màu sữa cũng cháy ly phẳng phiu y như vậy, tay trái xách chiếc cặp khóa số lủng lẳng.
HồI ấy đang thờI bao cấp,đờI sống cán bộ và nhân dân đều rất khó khăn,bọn chúng tôi thằng nào cũng gầy dúm dó nhìn ngườI gầy quen mắt nhìn thấy ngườI béo là tự  nhiên nảy ra cảm giác tôn vinh ngây ngất .Chạy ra tận cổng đón, tôi đưa tay bắt tay,hắn cũng chìa tay.Tôi nói là “Chìa” bởI vì hắn không “Đưa” giống tôi,tức là giống cách bắt tay bình thường mà hắn thì cánh tay vẫn khép vào nách ,chỉ chìa phần cẳng tay ra thôi ,cử chỉ đó làm tôi thoáng nhớ tớI tớI một đồng độI bị thương khớp vai hôm chia tay cũng chìa tay y như vậy .Tôi nắm tay hắn lắc lắc ,cứng quá,hắn gồng cứng ,tôi đưa tay trái vỗ vỗ, nắn vai hắn xem có sao không ,không sao,tôi lạI nghĩ chắc hắn mớI tập võ .Kéo tay mờI vào nhà ,hắn bước đủng đỉnh từng bước ,nghiêng mặt dòm dòm hai bên vườn rồI phán một câu xanh tươi ” Vẫn thế nhỉ” Tôi đáp “Ờ…vẫn thế”rồI lôi hắn vào trong nhà .Hắn kéo cái ghế ba nan ngồI xoạc chân kiểu thế võ trung bình tấn ,tôi càng nghi hắn mớI tập võ ,đồng bằng cửu long nhiều ngườI giỏI võ chắc họ dạy cho hắn ,chẳng bù những lần trước vừa vào nhà tôi là hắn nằm lăn ra ngay chiếc phản gỗ chân đạp lung tung ,hậu quả thường là những vệt đen do đôi giầy của hắn tạo ra nhằng nhịt trên tường làm bà xã tôi cứ xót đành đạch .Pha ấm trà nhấp môi được một chén thì bà xã tôi về ,vừa nhìn đã reo líu lưỡI “Úi…trông anh khác quá, sao anh trẻ lâu thế hả giờI hì hì hai anh ngồI để em đi làm cái gì cho các anh nhâm nhi nha “Hắn nhổm dậy “ấy này”bà xã tôi đứng lạI ,hắn nhắc cái cặp số lên mở khóa lôi từ trong đó ra một sấp chừng 5 con mực to hơn bàn tay “Em nướng cho anh cái này làm mồI, cho thằng chồng em nó nhớ hương vị biển ,không cần mua rượu ,hôm nay anh cho nó uống rượu tây”Hắn lôi tiếp từ trong đó một chai rượu chẳng biết tên gì ,thấy nó dẹt dẹt giống lọ dầu xoa bạc hà nhưng to bằng bàn tay xòe ,rồI lạI một hộp so cô la chữ tây .Bà xã tôi mắt chữ A mồm chữ O ”Hí hí hí ,cặp tài liệu của anh thích thật toàn những thứ mật mật là”Hắn nhướng mắt”kiểu của ngườI ta mà lị” PhảI công nhận phụ nữ việt nam có tài nấu ăn rất nhanh ,loáng một cái mâm cơm đã bày ra ,hai thằng ngồI nhâm nhi,bà xã tôi ngồI tiếp bên cạnh ,thôi thì truyện trò đông tây kim cổ đủ loạI ,truyện bạn bè ,truyện vợ con . Nói tớI truyện vợ con, bà xã tôi chen ngay vào “Thôi tranh thủ đợt ra học ngoài này anh lấy vợ đi ,em làm mối cho cô bé ngườI làng mình xinh lắm”Không biết có phảI do men rượu làm gan mình to lên hay không tôi sấn xổ chặn ngang”Không được,dở hơi mà lấy vợ làng ,lấy vợ làng họa có là điên…”đang nói bị bà xã véo cho một phát vào lưng đau tắc họng không nói tiếp được .Hắn cườI xòa” Ha..ha …đây có rồi…có rồi “RồI hắn kể thủ trưởng hắn giớI thiệu cho một em rất khá ,con của một bạn chiến đấu cùng thờI vớI ông hiện ông này cũng chuyển sang công tác Đảng đứng đầu tỉnh bên cạnh ,tôi vỗ đùi kêu to “ThờI cơ tớI ,tấn lên ,tấn lên đi mày, một bên bố nuôi một bên bố vợ  hai bên xốc nách…” Hắn hiện nguyên hình là hắn ngày trước, tay trái túm ngực áo, tay phảI dúi nắm đấm vào mũi tôi “Này cấm nghĩ xấu về bạn đấy ,đây yêu thực lòng nghe chưa..”Tôi cườI xòa “hờ hờ…thì vậy mà..vậy mà..”Tay hắn thơm quá, mùi loại nước hoa đắt tiền ,nuốt xong miếng mực ,thấy nắm tay hắn thơm như mùi bánh dẻo tôi thèm ngoạm vào đấy một miếng ,may hắn thu về kịp Hắn còn thanh minh một hồI về sự trong sáng và quảng bá về sự phù hợp lứa đôi v..v…và v..v… Hắn hứa có dịp sẽ đưa nàng về ra mắt bạn bè ,tôi ừ ào giao hẹn “Ừ nhớ nha …vậy nha” Cơm nươc xong hắn về tiễn hắn ra cổng lúc bắt tay hắn lạI chìa kiểu cũ ấy tôi tóm lấy giật mạnh ,hắn gồng cứng tôi hỏI “mày tập võ khi nào thế “hắn hỏI “Võ gì ?” tôi bảo “Thì đấy mày chìa tay ngắn ngắn như thế võ tao bắt thấy mày gồng cứng lắm mà” hắn nhướng mắt”Kiểu của ngườI ta mà lị ”RồI phóng xe đi .                                       
Chiến tranh biên giớI tây nam xẩy ra ,khóa học của hắn bị rút ngắn hôm về lại tỉnh không kịp chào ai chỉ kịp gọI điện báo cho tôi “10 giờ tao lên máy bay” thế là tôi phóng ngay ra sân bay bắt tay hắn trước khi làm thủ tục lên máy bay ,lần này lạI bắt tay kiểu cũ hai thằng nắm tay nhau lắc lắc ngườI nói lần này là tôi ,tôi vỗ vỗ vai hắn nói”Đi mạnh khỏe nhá … đi mạnh khỏe nhá…”Hàng ngày đọc báo nhìn bản đồ chiến sự tôi thầm xót sa số thằng này vất vả…
RồI chiến tranh biên giớI phía bắc xẩy ra anh bạn “Lão bất khả phá” định cho ta “Một đòn chết tươi”Có điều họ không ngờ ở cái đất nước bom B52 trộn đi sáo lạI hàng trăm nghìn lần không hề nhụt trí ,thì mấy chục loạt pháo dẫu có là ác liệt nhất trong lịch sử chiến tranh của họ, cũng không thể đè bẹp được sự phản kháng của dân ta .Nếu bên Cam Bốt lực lượng chính quy làm nên kỳ tích ít quân độI nước nào làm được, trong vài chục giờ đồng hồ đánh tan trên một triệu quân thiện chiến, lật nhào chính quyền diệt chủng Pôn Pốt ,thì ở biên giớI phía bắc lực lượng biên phòng và quân địa phương chặn đứng cuộc tiến công quy mô, hợp đồng binh chủng trên toàn tuyến biên giớI của kẻ thù vớI lực lượng đông gấp bộI. Hôm ấy đang cùng anh em đang xây dựng phòng tuyến ,thì thấy hắn dẫn một đoàn đạI biểu dân chính đến động viên úy lạo .Hắn đi nhanh nhẹn ,hoạt bát đến lạ thường thoăn thoắt bắt tay hết ngườI này đến ngườI khác ,vớI kiểu bắt tay mớI là giơ tay nắm lấy tay ngườI ta lên gồng co về sườn mình rung rung rồI nói mấy lờI thủ thỉ động viên ,đến chỗ tôi cũng vậy sau khi co tay tôi về hai tay hắn nắm tay tôi “Lại… gặp mày ở đây rồI, cố trận này mày nha “ RồI hắn cùng đoàn đi thăm cán bộ ,chiến sĩ một số chốt gần đấy .Lúc về bắt tay tôi hắn khoe”CướI vợ rồi nhá…Vẫn là nàng ,hôm nào đưa về ra mắt bọn mày”.
Tình hình ổn định cuộc sống trở lạI bình yên .Khi giông bão tan bầy chim thường hay gọi nhau hợp lại bầy đàn ,trảI qua mấy cuộc chiến liên tục con ngườI cũng muốn tìm về các bạn cũ ,tìm về cảm giác an lành,tươi trẻ ấm áp ngày xưa .Chúng tôi tổ chức họp lớp,có nhiều loạI họp lớp ,lớp sinh viên thờI đạI học, lớp đào tạo chuyên nghiệp,lớp bồI dưỡng nâng cao gì gì đấy, nhưng cái buổI họp lớp thờI học sinh phổ thông là đông vui nhất ,có lẽ bởI tình bạn thờI học trò nó bình đẳng, vô tư và rất trong sáng, hình ảnh bạn bè không bị hoen mờ bởI những toan tính sau này lớn lên mớI nảy sinh ra .BuổI họp lớp đầu tiên của chúng tôi năm ấy đông lắm ,mớI ngày nào hơ hớ xuân xanh, ngụp lặn trong cõi trần ai mấy chục năm nay gặp lạI tóc đứa nào cũng đã ngả màu nắm tay nhau,bắt tay nhau vui quá mấy bà bạn già còn khóc thổn thức”ỐI chúng mày ơi tao tưởng chúng mày chết vãn rồi chứ ai ngờ vẫn đông vui thế này...” tay nhà văn phảI đập bàn quát “Đếch chơi kiểu xúc động ,gặp nhau là vui rồI phảI cườI chứ .Vợ tao nó gặp tao nó còn chả khóc nữa là chúng mày”, hóa ra số hy sinh trong hai cuộc chiến cũng không nhiều chỉ có 3 bạn trên sĩ số 38 học sinh .Mọi ngườI hàn huyên truyện trò một lúc hắn mớI tới ,dắt theo cô vợ trẻ đến trước mọi ngườI ,giơ tay hô lớn”Xin chào các bạn”phảng phất nét gì đó giống điệu bộ lãnh tụ khi đứng trước đám đông”xin chào đồng bào”Để vợ đứng đấy, hắn săng sái đi bắt tay từng ngườI ,từng người, bạn đứng ,bạn ngồi, không thiếu một ai vớI kiểu bắt tay rất mới là đưa tay lên cao rồI bổ phập xuống tay đối phương giống như con chim bói cá bắt mồi .Đến chỗ tôi hắn cũng làm y như vậy ,tôi gồng mình đón nhận cái bắt tay của hắn ,con bói cá bổ xuống tôi tóm lấy,Ối tay ơi là tay, tay giơ lên ,tay bổ xuống tưởng khí thế vậy mà khi nắm vào mềm nhũn như con giun ,hắn không nắm tay,hắn để ngườI ta phảI nắm tay hắn .Đã thế tôi túm chặt hắn không rút tay ra được ,trố mắt nhìn hỏI”LạI mày hả”tôi bảo “Bắt tay bạn bè phảI nắm chặt”hắn nhướng mắt ,”kiểu của ngườI ta mà lị” Tay giáo viên cũng đồng tình “Bắt tay kiểu của mày chưa đạt ,Bạn bè lâu ngày gặp nhau bắt tay phảI ra bắt tay”Lão nhà văn la lớn”Làm lạI ,bắt hắn đi bắt tay lạI ,cả vợ nó nữa”.Hắn tưng tửng” hả …hả ..ừ thì lạI”rồI hắn dắt tay vợ đi bắt tay lạI mọI ngườI ,lúc bắt tay tớI lão nhà văn lão này chỉ mặt nó”Mày phảI cám ơn vợ mày 1000 lần”Hắn hỏI “Vì sao” Cô vợ hắn ngượng nghịu”Dạ hổng có chi đâu ạ” Tay giáo viên lên tiếng”Em rất xinh đẹp ,chính vì điều đó chúng tao nghĩ mày lấy vợ xuất phát từ tình yêu chân chính ,không phảI vì những toan tính khác”Hắn tóm ngay lấy tay mấy thằng đứng cạnh “khá, khá lắm…chúng mày chỉ được cái là bạn tốt thôi”vợ hắn cườI ngượng nghịu ,mấy bà bạn kéo cái long lanh ấy về phía mình”Sang đây nói truyện vớI các chị,kệ các lão ấy vớI nhau…”
Bây giờ thì hắn đã về hưu, làm cái nhà ngất ngưởng trên phần đất tổ tiên để lại cháu nộI ngoạI đề huề gia đình hắn hạnh phúc lắm .Đang đi trên đường mà nghe tiếng quát phía sau ” Thằng nào kia” quay lạI, y như là hắn hai đứa lại nắm tay nhau đi như hồI còn để chỏm .Cuộc đờI còn có bao nhiêu ,vui yêu đờI cho cõi lòng thanh thản…
                             - Y – C -

 
Ảnh của Yên chi
4000 
  • Sơn1955
    Cuộc đời cựu chiến binh nhớ lại chiến tranh hay thật, ác liệt thật. 
    Mình thì chỉ tham gia xây dựng hoà bình.
    • Yên chi
      Cám ơn Son6337523 ghé thăm ,kỷ niệm về những ngày tháng gian khổ rất khó quên bạn ạ . Chúc bạn buổi tối nhiều niềm vui nha
  • Camthuy
    YC sang thăm lão Trầm đi, lão Trầm bất ổn thật. 
    Anh nhận xét đúng quá. 
    Buổi tối hạnh phúc anh YC nhé 
    • Yên chi
      Cám ơn NTCThuy thông báo .Anh sẽ sang thăm lão Trầm xem lão còn Hương không buổi tối vui vẻ nha
  • Đức
               YC .viết như một truyện ngắn vây ,suc tích và hay 
    • Yên chi
      Cám ơn trần anh đức ghé thăm ,mình viết để các bạn dễ đọc mừ .Chúc buổi tối hạnh phúc nha
  • abc
    • abc

    • 00:13 6 thg 4 2010


    Đọc tựa bài chợt nhà thời sinh hoạt Đoàn hồi đó quá yen chi ơi!Viết rất lôi cuốn .. 
    Chúc buổi sáng vui nhé!
    • Yên chi
      Cám ơn hlt ghé thăm ,ai cũng có một tuổi trẻ sôi động phải không bạn .Chúc buổi tối nhiều niềm vui nha
  • Hoàng Hôn Tím
    Em đọc mâý lần rồi đấy ạ. Thật xúc động vì những tình cảm đẹp đẽ và đáng trân trọng ạ.
    • Yên chi
      Cám ơn Hoàng Hôn Tím ghé thăm .Đời người ta ở đâu cũng cần có những người bạn tốt . Trong đời thực và cả trên mạng ảo Tím là người bạn tốt trên mạng ảo đó nha .Chúc buổi tối nhiều niềm vui nha
  • Camthuy
    Em sang đọc mấy lần mới hết, hì. 
    Sao hồi ấy em hổng biết anh YC nhỉ, hè... 
    Hay quá, bài viết hay, một cuộc đời quá ý nghĩa, ...      
    Chúc anh hạnh phúc như hắn !  
    • Yên chi
      Cám ơn NTCThuy - 121 ghé thăm .hì hì ..viết hơi dài lần tới sẽ cố gáng viết ngắn .Cái hồi ấy ấy thì ai mà biết được .Chúc buổi tối nhiều hạnh phúc nha
  • NGỰA MỎI CHÂN RỒI
    Nắm tay nhay, bắt tay nhau... Nối vòng tay lớn! Ngày 01/4 kỷ niệm ngày mất của người nhạc sĩ tài hoa...
    • Yên chi
      Cám ơn Ngựa mỏi chan rồi ghé thăm . Cám ơn bạn đã nhăc tới ngày mất của Trịnh công Sơn .Chúc buổi tối vui vẻ nha
  • Nguyễn Hải
    Bài viết dài quá! Để dành tối NH sang đọc tiếp! Chúc bạn buổi chiều vui vẻ bạn nhé!
    • Yên chi
      Cám ơn Nguyễn Hải ghé thăm ,chúc bạn buổi tối nhiều niềm vui nha
  • het
    • het

    • 05:00 5 thg 4 2010


    Lính có nhiêu kỷ niệm vui buồn đều có. Nhưng tình người thì hơn hẳn !
    • Yên chi
      Cám ơn meomunhunchuotchu ghé thăm tình bạn của những người lính chiến thời ấy gọi là bạn sinh tử ,có nghĩa là cùng chung sống chết mà .chúc buổi tối vui vẻ nha
  • Venus_u60
    Mình đã đọc hết! Chúc thật khỏe, thật vui, thật hạnh phúc nha!
    • Yên chi
      Cám ơn venus_U60 ghé thăm mình vẫn luôn lạc quan yêu đời mà ,Chúc bạn buổi tối nhiều niềm vui nha
Tải thêm nhận xét

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét