Bước ra đường vướng ngay tay bán báo kỳ đà cản mũi, hắn táp vào chặn lối ,rút ra một tờ báo ,miệng liến láu
- Mua báo mới đi bác ơi nhiều tin lắm: giết người, cướp của hiếp dâm ,chủ quán cà phê bị cắt cổ chết tươi, lừa phụ nữ lên biên giới bán vào nhà thổ...công an lại đánh chết dân tại trụ sở...
- Biết rồi ba cái truyện ấy báo ngày nào chả đăng,có gì lạ đâu cơ chứ...
- Nhưng là tin mới, đây!còn tin nữa,giang hồ bắn nhau một thằng chết hai thằng bị thương,giang hồ bắn nhau với công an, lái xe taxi đâm thẳng vào công an...
- Chán, những tin ấy nghe nhàm tai rồi...
- Ở đâu ra mà nhàm tai hả bố, báo vừa phát hành mà,bố mua cho con một tờ đi, cho con kiếm mấy đồng về nuôi con ,chạy từ sáng tới giờ mới bán được mấy tờ,mẹ cha nhà mạng internet nó làm cho báo dạo này ế quá...
- thôi được bán cho tớ hai tờ
- Bố lấy tờ nào ạ
- Tờ nào cũng được, báo chó nào chả thế ,tờ nọ cóp của tờ kia tin tức giống nhau hết
- Hắn rút hú họa hai tờ mở ra xem đập ngay vào mắt mấy tin, lâm tặc,tin buôn lậu ,rồi tin chấn chỉnh tham nhũng, chả thèm xem cuộn lại đút túi, tạt vào nhà thằng hàng xóm,gặp ngay một bọn đang ngồi đánh tá lả, sát phạt nhau văng tục chửi bậy ầm ầm ,hỏng!... hỏng! ,cứ đà này rồi hỏng, sẽ còn thêm nhiều thằng nữa thua bạc ,bán đất bán nhà bỏ vợ con bơ vơ, trốn nợ đi biệt sứ ,lão chuyển hướng lững thững ra công viên
Chiều chủ nhật trời nóng ,công viên rất đông người, mấy chục chiếc ghế đá bị bọn trẻ ranh chiếm hết, chúng nó ngồi từng đôi ôm nhau,(nóng muốn chết mà còn ngồi ôm nhau) nhìn chối mắt, rõ là sa sút quá, suy đồi quá, suốt ngày chỉ ôm nhau hôn với hít,tụi này giặc đến oánh sao nổi, đi một lát mỏi chân muốn tìm một chỗ ngồi mà khó,không lẽ ngồi xuống vệ cỏ,mà nơi ấy cũng đã có mấy đứa đang nằm ôm nhau kia, ngồi đấy thì mất hết thể diện...
Chợt thấy thấp thoáng ở góc vắng phía xa,sau lùm cây ,một lão chạc cùng tuổi ,ngồi một mình một ghế ,đùi khép kín ,lịch sự, trang nhã .Lão ta phóng tầm mắt ra xung quanh ,rồi lại cúi xuống hí hoáy với cái gì đó kê trên đùi...,chắc là viết đây! - hẳn đây là nhà văn lớn hoặc nhà báo lớn nào đó đang chuẩn bị cho ra đời một tác phẩm nổi tiếng hoặc một bài bình luận ,xã luận cực kỳ sắc nét, đầy tính chỉ đạo cho một tờ báo cũng lớn nào đó của số báo ngày mai ngày kia hoặc một ngày nào khác ,muốn đến ngồi ghé làm quen ,kiếm tý truyện tào lao nhưng ngại ,sợ ảnh hưởng công việc của lão ấy.
Nhìn kìa...;cặp kính trắng sáng ngời đầy thông minh uyên bác của lão ta...
Nhìn kìa...;cử chỉ nhã nhặn khôn ngoan rất hợp lý của lão ta...
Nhìn kìa... ;cái động tác bàn tay ngó ngoáy một cách cần mẫn nhưng lão luyện của lão ta ...
Lòng hắn bỗng trào dâng niềm tự hào ngây ngất, đây bộ mặt của thế hệ chúng ta đây.
Thế hệ của nhiệt huyết, sôi động và nghiêm chỉnh .
Thế hệ có tầm mắt phóng được ra xa nhìn tới từng chi tiết các giai tầng ,các xã hội trên toàn thế giới.
Thế hệ biết đánh giá tình hình khách quan một cách cụ tỉ (cụ thể,tỉ mỉ),biết cảm nhận thực tế ,biết rút được ra những tinh hoa giữa muôn nghìn thứ gió độc nhiễu nhương trên đời,ôi một thế hệ tuyệt vời (dẫu đã hơi già) ,có tiếng cười rúc rích phía sau,hai đứa ranh con ngồi ở ghế đá đang vừa ôm nhau vừa thì thào
- Lại một bố khốt độc hành nữa kìa, nhìn nhau thắm thiết thế kia chắc là đồng cảm lắm...
- Nhưng bố này không có nhiều đồ nghề như bố kia... .Hắn quay ngoắt lại, con bé bịt mồm cố nín cười quay đi chỗ khác, thằng ranh rụt cổ há tròn mồm mắt dán vào gốc cây cau tây ,tai dỏng lên như đang chờ một điều gì hài hước,muốn chỉnh cho chúng một trận mà không có cớ ,nó đâu bảo là nó nói mình, chợt những lóe chớp chói lọi bùng lên trong đầu hắn“Thông minh từng trải như bố đây mà lại không chỉnh đươc chúng mày thì quả là vô lý, cái đồ vuốt mặt không biết nể mũi kia ,cái bọn làm suy đồi thuần phong mỹ tục kia , bố mày sẽ tìm ra cớ chửi cho chúng mày một trận” ruột hắn tím bầm nhưng mặt hắn lại cười tươi như cái nấm linh chi, quay lại làm quen bọn trẻ
- Các cháu ngồi đây lâu chưa... ,thằng bé hóm hỉnh
- Con trai con gái ngồi với nhau sao cảm thấy lâu được hả bố..., hắn nghiến răng rủa thầm trong bụng “Định khiêu khích bố đấy ư! Hãy đợi đấy các con ơi, chúng bay chưa biết đang phải đối thoại với ai đâu”,kinh nghiệm chiến trường và quan trường nhắc lão “trường kỳ mai phục, tiếp cận đối phương ,tìm sơ hở chí tử ,oánh một đòn chết tươi...,chí ít cũng phải cho nó cứng họng”
.Không thay đổi nét mặt lão hoãn binh bằng câu vuốt đuôi
- ...Ờ nhỉ... ! hai người đang yêu ngồi với nhau thì làm sao cảm nhận được thời gian..., đứa con gái vênh mặt lên
- Chúng cháu chỉ là bạn ,chúng cháu chưa yêu!... ,cố giấu vẻ ngỡ ngàng hắn trợn mắt,
- Hả!... chưa yêu...,mà ra công viên ngồi ôm nhau?... Con bé vẫn câng câng cái mặt
- Có điều luật nào cấm bạn bè ôm nhau đâu ạ!...,Cảm thấy bị hớ lão đổi sang chiến thuật mềm dẻo
- ha ha ha...mới...,mới thật đấy...nhưng hình như không hợp lắm với thuần phong mỹ tục của cha ông ta nhỉ...,đến lượt thằng bé tưng tửng
- “Phong tục” thôi thuần và mĩ chắc là không... ,máu dồn lên mặt,lão trợn mắt
- Cháu vừa nói gì?, cháu có biết đó là nét hay,nét đẹp của cha ông ta có từ hàng ngàn năm nay rồi không
- Cũ thế rồi cơ ạ?... ,hắn cay đắng lên giọng ,
- Những điều ấy đã trải qua hàng ngàn năm lịch sử ,anh dũng ngoan cường trong đấu tranh, cần cù sáng tạo trong lao động và xây dựng, ông cha ta mới tạo nên và lưu lại được cho các đời sau đó...
- Cùng với sự nghèo hèn...!thằng ranh để thêm, làm lão càng sôi me
- Láo toét!.Sao lại nghèo hèn, đất nước ta giầu đẹp,dân ta rất anh hùng trong chiến đấu và rất cần cù sáng tạo trong lao động ,
- Cơ mà có hơn được ai đâu ạ!,toàn xếp cuối bảng...
- Hả!,cháu vừa nói gì ấy nhỉ?...
- Là cháu bảo nước ta là nước nghèo gần chót bảng so trên thế giới ,so với khu vực cũng thuộc tốp yếu kém...
- Đúng là cháu không học môn lịch sử,học sinh bây giờ rất lười học môn sử, cháu có biết vì sao như vậy không?vì nước ta liên tục có chiến tranh
- Tại sao lại liên tục chiến tranh, tại mình hiếu chiến ,thích oánh nhau à...
- Hỏng rồi ,đúng là chúng bay mù lịch sử, sinh viên bi giờ hỏng ,nhận thức quá què quặt...quá... .Bay có biết vì sao các thế hệ tiền bối và thế hệ các bác đây phải oánh nhau không?vì kẻ thù nó xâm lược, ta phải chiến đấu để giải phóng và bảo vệ tổ quốc...
- Sao nó lại cứ nhè vào xâm lược mình không thôi hà...
- Vì nước ta giầu đẹp,người dân cần cù làm ăn ,vị trí địa lý thuận lợi ,nhiều tài nguyên khoáng sản, lắm than đá dầu mỏ khí đốt... .bọn giặc thằng nào cũng tham thấy vậy là nhảy vào xâm chiếm thôi
- Sao mình không sang mà xâm lược nó ,lại để nó sang xâm lược mình...
- Vì cha ông ta yêu hòa bình!... nên không làm kẻ đi xâm lược
- Có vẻ hơi bị dốt tính toán...
- Cái thằng ăn nói tầm bậy? sao bay dám xúc phạm cha ông...
- Chỉ là tính toán giùm cha ông một chút thôi ,đây nhá: mình không xâm lược nó ,nó vẫn sẽ sang xâm lược mình, oánh nhau trên đất mình ,mình sẽ thiệt hại nhiều hơn ,mình xâm lược nó oánh nhau trên đất nó ,mình ít thiệt hại, nếu không xâm lược được nó thì mình quay về, mất mát cũng không nhiều, giống ba cái thằng xâm lược mình ,bị mình oánh cho thua ấy...
- Tính toán của bay ngu lắm.nước mình vừa yếu ,vừa nghèo ,vừa lạc hậu mà đòi đi xâm lược được ai...trăm đời bọn bay làm cũng không đủ tiền bồi thường chiến tranh đâu con ạ!
- Thì bố vừa bảo nước ta giàu đẹp,dân ta cần cù làm ăn, vị trí địa lý thuận lợi nhiều tài nguyên khoáng sản,lắm than đá dầu mỏ khí đốt ,đất nước như vậy mà không giàu mạnh hơn thằng khác thì người dân ở đây chắc phải ngu như lũ trâu ,lũ cừu chỉ biết cần cù làm ăn cho đứa khác nó vặt lông sẻ thịt nên mới không giàu mạnh lên được...
- Láo!...láo!...mày là thằng bố láo!...,thằng phản động trăm phần trăm..
- Là con láo chứ không phải bố láo...vậy thì bố giải thích đi tại sao ta cứ nghèo nàn lạc hậu hoài vậy
- Là vì nước ta là nước nông nghiệp lạc hậu ,dân ta còn bị ràng buộc bởi nhiều tập quán,và cách tư duy cũ rất tiểu nông nên nó chậm phát triển...
- Sao thằng Thái, thằng In. thằng Hàn, thằng Sinh trước đây cũng như mình, giờ nó phát triển nhanh thế?
- Cái bọn theo chủ nghĩa tư bản ấy nói làm gì!...
- Nhưng chúng nó giầu và tiến bộ hơn ta nhiều lắm...
- Vì chúng nó bóc lột...
- Chúng nó bóc lột ai ạ?
- Bóc lột nhân dân nước nó chứ ai nữa ! Hỏi gì mà dốt thế!...
- Nhưng dân nước nó vẫn giầu và sướng hơn dân ta...
- Nhưng mà vưỡn bị bóc lột...
- Phải mất tiền mới được sang nước nó làm việc cho nó bóc lột đấy ạ! ,nhiều nhà phải cắm sổ đỏ lấy tiền đặt cọc con cái mới được sang nước nó lao động đấy...
- Chỉ là cái bọn thích sung sướng, thích hưởng thụ chúng mày mới thích qua đó cho nó bóc lột, như chúng ta đây không thèm, Phải biết cần cù lao động, dựa vào sức mình là chính, phải biết thắt lưng buộc bụng nỗ lực vươn lên, phải biết hy sinh ,phải biết sả thân vì nghĩa lớn...phải biết...
- Bố già có nhiều cái phải biết quá... nhưng mà phải biết nắm bắt cơ hội để tiến lên vẫn tốt hơn là chỉ biết dựa vào sức mình..., với lại sứ mệnh lịch sử của các bố đã qua rồi ,cái chúng ta của bố là toàn các ông già...hí hí...về đuổi gà cho các bà cháu ở nhà có khi các cụ bà còn không khiến, ai người ta thuê các cụ đi ra nước ngoài lao động mà thèm với không thèm ,các cụ hết sức rồi bây giờ có thắt lưng buộc bụng cần cù,xả thân cũng chả được mấy hột kết quả.
- Thằng này đã láo toét lại còn ra vẻ hiểu biết ,thế hệ các bố đây tuy già, yếu sức nhưng còn có người có tri thức,chúng ta biết làm việc bằng trí óc vưỡn phục vụ được cho xã hội, vưỡn tạo được ra những sản phẩm cho dời!
- Các bố nhận thức tụt hậu ,sức lực yếu ớt còn làm được cái việc gì cho xã hội chứ !chỉ làm vướng chân lớp con cháu thì có
- Cái đồ láo nào...đừng có nói càn, cứ cầu mong cho chúng mày tụt hậu được như chúng ta, chúng ta đây vưỡn có thể viết các tài liệu tổng kết, viết báo, viết văn...vưỡn làm ra được những tác phẩm giúp ích định hướng cho xã hội,chúng ta là thế hệ cần cù, chăm chỉ làm việc và làm việc thật sự ,không giống cái bọn sống gấp ,chụp giật, hưởng thụ ,chơi bời, suốt ngày lượn lờ ngoài công viên,yêu đương lăng nhăng như tụi bay
- Các bố cũng ra công viên đấy thôi!
- Chúng ta khác chúng mày ,chúng ta ra công viên để chiêm nghiệm sự đời,để suy nghĩ,để có thêm dữ liệu cập nhật vào cái vốn sống dai,làm cho nó chậm già, ra công viên cũng là để làm việc, để viết văn, viết báo ,góp phần cổ vũ khuyến khích cái đúng cái thiện vạch trần cái giả dối cái ác...
- Các bố vạch được mấy cái rồi ạ?, mà giữa công viên ồn ào này mà viết được văn ư? Dối trá, không có đâu... phải ngồi một nơi yên tĩnh nào đó mà viết chứ...
- Thế hệ chúng ta từng có những người làm thơ giữa chiến hào vang tiếng súng ,viết văn dưới làn bom B52...
- Thần thánh hóa...thần thánh hóa đến không thể tin nổi
- Sao lại không tin nổi,ở ngay kia thôi cũng có một bác đang ngồi viết đấy ,hắn chỉ tay về hướng cái lão mà hắn cho là đang ngồi viết
- Bạn của bố đấy ư,hèn gì mấy ngày nay cứ thấy cụ ấy ra ngồi rất đúng giờ, một điều kỳ diệu trước mắt mà không biết! có lẽ chúng con phải đến kiến diện cụ ấy
- Cấm đấy! Quấy nhiễu người khác khi họ đang làm việc là một sự xúc phạm lớn nhất trong mọi sự xúc phạm, biết chưa?
- Phải nắm bắt thời cơ chứ ạ ,khi cụ ấy hoàn thành “tác phẩm” sẽ không có cơ hội gặp lại nữa đâu, nghe thằng bé nói vậy hắn thở dài một cái ra vẻ miễn cưỡng.
- Thôi được ,lần này ta phá lệ ,cho chúng mày được gặp nhà báo nhà văn khi họ đang làm việc... ,nói đoạn hắn lững thững cùng hai đứa trẻ men theo hàng cây ra chỗ lão kia .
Lối đi vòng vèo lại có mấy chỗ đọng nước ,vừa đi hắn vừa rủa thầm “Đúng là gàn dở như nhà văn nhà báo ,chỗ thông thoáng không ngồi,lại ra cái chỗ yếm thế mà ngồi viết văn” Đến sát phía sau ,thấy cái lưng tựa vào thành ghế của lão kia hơi rung nhẹ, hắn nghĩ :thằng cha này đang gõ bàn phím “laptop”đây, bọn nhà văn nhà báo chặp này chơi sang, chẳng thèm giấy bút gì nữa.Hai đứa trẻ đã đến trước lão kia cất tiếng
- Chào bố! Lão kia ngẩng mặt tươi rói
- Gì đấy!?.. ,hai đứa trẻ đánh mắt về phía kẻ chậm chân
- Bố đây khen tác phẩm của bố rất tuyệt.nói rồi chúng bỏ đi ,hắn bước thêm mấy bước,hóa ra lão ta đang cầm đũa đảo tô mỳ ăn liền... .Rõ khỉ...làm người ta tưởng nhầm là viết. Lão kia cười toe toét,
- Ông cũng ra công viên chơi à?...trông dáng quen quá, có khi trước đây gặp nhau ở đâu rồi cũng nên...,hắn cũng cười hơ hơ
- Tóc tiêu ,da mồi ,ăn vận lôi thôi,bước đi đủng đỉnh...thằng nào chẳng giống thằng nào... mà sao ông lại ra nấu mỳ ăn ở chỗ công viên này
- Vợ nó sang nhà con gái ở trông cháu, nhà còn một mình, đến bữa, làm mấy gói mỳ ăn liền ra công viên vừa chén vừa ngắm nhìn thiên hạ! ai người ta cấm ăn mỳ trong công viên mà sợ
- Ông ăn mỳ thay cơm được à?
- Quen rồi...tớ ăn thế này là thường! Thời còn bao cấp mỗi lần được cử đi Liên Xô hoặc đông Âu làm việc,cánh tớ thằng nào cũng mang theo mấy hòm mỳ tôm, sang đấy ăn thay cơm ,lúc về mua được thêm được khối bàn là, quạt máy ,nồi áp xuất...
- Một sự tính toán rất thông minh,một ý chí tự lập tự cường đáng nể,một sự kiếm tiền trong sạch ,đầy tính nhân văn ,không như cái bọn tham nhũng bi giờ, thế hệ chúng ta tuyệt vời thật...hí hí...
Y - C
lão cóc ghẻ at 09/15/2012 12:30 am comment
lão cũng sợ
HẠT CÁT at 09/14/2012 07:43 am comment
Chả bàn đến chuyện này... Mình không viết nổi cái gì về tâm tư hết. Sợ. Sợ nhất là bị đóng blog rồi được mời đi chơi mát để tiện trao đổi và làm việc...HIhi
BÓNG BÀN BIỂN at 09/12/2012 11:16 am comment
Già với Trẻ ngày nay có những suy nghĩ và tâm trạng như YC đã viết. Rất công phu mới có thể lượm lặt để viết được một bài vừa có tính điển hình vừa cực đoan như vậy. Trong cuộc sống ít nhiều chúng ta đều đã gặp nhừng trường hợp tương tự. Xin chúc YC khoẻ vui. .
Yên chi at 09/12/2012 10:32 pm reply
Cám ơn cụ BÓNG BÀN BIỂN ghé thăm, chúc cụ buổi tối nhiều niềm vui ạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét