Mùa xuân ,mùa cưới ,thiên hạ đua nhau lấy vợ ,lấy chồng .Khổ cho mấy lão trai già, tuổi móm, đến ăn bánh cũng chỉ “Bóc ra nhìn rồi lại gói vào” ,thế mà vẫn cứ bị mời đi dự tiệc ,ngồi xem người ta lấy
nhau, rồi lại còn phải mừng .Lấy vợ ,lấy chồng là cái việc rất hiển nhiên trong cõi người ,tự nhiên đến một giai đoạn nó bỗng trở thành cực kỳ quan trọng trọng .
Con trai đến tuổi thì phải lấy vợ ,chưa vợ dù nhiều tuổi người ta vẫn gọi là anh trai tân .Nói “Phải lấy vợ” là vì đời thằng đàn ông nó là vậy, nhiều tuổi mà chưa có vợ nó na ná như là làm việc gì đó sai quấy,nó là cái cớ cho thiên hạ để mắt ,lơ mơ họ xía vào .Thằng con trai đến tuổi mà chưa có vợ, giống như bị cái mụn mọc giữa mặt, khiến người thân nhìn vào là cứ thấy thương cảm,ai cũng muốn thăm hỏi chia sẻ vài câu ,nó cũng như cái đùi gà quay vàng bị bỏ lại trên cái đĩa dơ sau buổi tiệc, các bà các chị nhìn thấy ,tiếc hùi hụi nhưng cũng thấy ghê ghê ,một khía cạnh nào đó sự chưa vợ nó cũng giống cái quai của cái ấm trà, nó là chỗ ai cũng có thể cầm để rót nước mời người này người khác, tất nhiên chỉ mời nước thôi. Gặp thằng bạn chưa vợ thì quá dễ gợi chuyện , trong đám bạn bè còn sót lại thằng muộn vợ câu truyện của cả đám cũng sẽ rôm hẳn lên ,người ta cứ xoáy vào việc thằng cha kia chưa vợ mà hỏi ,mà nói ,giống như xoáy nước được tạo ra bởi cái lỗ thủng nơi đáy chậu ,tuổi càng quá thì cái lỗ càng to ,xoáy nước càng mạnh.
Mình cũng từng... muộn vợ... mình biết...,đi đâu người ta cũng hỏi truyện vợ, gặp ai họ cũng hỏi truyện vợ ,họ làm như vợ là trung tâm vũ trụ, không có vợ thì trời đất này lộn tùng phèo hết... .Khổ nhất là ba ngày lễ tết, gặp ai bất kể thân sơ họ đều chúc lấy vợ ,hễ thò mặt ra là nghe thấy lời chúc “lấy vợ “,năm trước chưa lấy ,năm sau chúc tiếp, chúc mãi ,làm dày cả mặt ra mà họ vẫn chưa thôi ,tức mình, càng ì... cho họ nói...cho họ chúc...nói mãi...chúc mãi...kẻ chúc thành chai mồm ra . mặt kẻ bị chúc đạt đến tuyệt đỉnh chai lỳ, bởi các lời thúc hối ,thăm hỏi, chúc tụng thổi vào đánh bóng, láng như hòn bi thủy tinh. Ha ha ha nói là vậy nhưng về mặt tâm lý nếu là thí chủ cũng sẽ không thể nào không biến chuyển . một người nói vậy ta không tin, 10 người nói vậy ta phân vân, 100 người nói vậy ,ta chấp nhận ,1000 người nói vậy ta bảo nó là sự thực khách quan,10000 người nói vậy ,ta cảm thấy nó là chân lý sống, nếu nhiều hơn thế cùng nói vậy nó thành lẽ tự nhiên,cha truyền con nối .
Thế vậy nên mấy đứa muộn vợ chúng nó hay mặc cảm ,chúng tự cảm thấy hình như mình thiếu một cái gì đó, mình kém người đời ở một mặt nào đó (mặc dù có những đứa đường công danh rất thành đạt) chúng tự biến sự muộn vợ thành một vết thương đau khốn khổ mà người ta lại cứ hay chọc ngoáy vào ,từ đấy chúng trở nên hay đề phòng ,rồi cáu gắt, khó tính đăm đăm ,nó mà lại là xếp thì cấp dưới đúng là gặp vạ. Lão chính trị viên cùng đơn vị với mình ngày trước cũng thế ,lão được đào tạo chu đáo lắm, từ cách nói tỉ tê cho đi vào lòng người, đến cách xờ đầu thằng lính ốm cho nó quý mình, rồi cách vỗ vai xoa lưng làm thân với mấy thằng lính ba trợn để nó yêu mình, nhưng tuyệt nhiên không có phần nào dạy cách sờ hay xoa để làm thân với chị em, thế nên phần này hắn tịt...hắn ế vợ... ,Lão khó tính ơi là khó tính, dáng vẻ lúc nào cũng “Lạnh lùng đi giữa đời”, trầm ngâm, tư lự , mặt lúc nào cũng đăm chiêu như bị đau bụng kinh niên mãn tính, ngoài những giờ sinh hoạt chính trị ra lão không chơi được với ai ,với những thằng ngang lứa lão sợ nó khinh mình, với bọn kém tuổi lại sợ nó chọc mình,với cánh chị em lão lại càng cảnh giác ,lão làm như chị em là loài quái vật có con mắt thứ ba giống nhị lang thần, nhìn thấu hết cái xấu,cái kém cỏi ,cái đau thương của lão ,thế nên thấy bóng chị em là lão cứ linh lỉnh ,như con lu lu sắp ăn vụng bị chủ bắt gặp ,thành ra có chị em thành tâm muốn đến làm quen thì lão lại thụt lại lão nghĩ “Ả này muốn chơi xỏ mình đây”,thấy có đám tụ bạ truyện trò rôm rả là lão nghĩ nó đang kể xấu mình ,thành ra lão rất ghét nhìn thấy cánh lính tráng tụ lại truyện trò,nhất là trong đó có vài chiến sĩ gái lão lại càng nghi, chúng đang bới truyện mình làm trò cười đấy mà, để ngăn cơ hội anh em tụ tập trò truyện, ngày nghỉ lão nghĩ ra đủ kiểu lao động làm thêm, như bắt anh em đi tăng gia trồng rau ,cấy lúa ,bắt anh em đóng gạch ,bắt anh em vào nhà dân xin tre ,xin chuối, phải nói lão là người thông minh,lão nghĩ ra kiểu khoán sản trước cả ông Minh Ngọc nhiều năm ,với kiểu khoán mỗi chủ nhật mỗi trung đội phải xin được bao nhiêu cây tre,bao nhiêu cây chuối rồi mới được nghỉ ,mấy ngày đầu dân người ta thương bộ đội ,người ta còn cho ,sau thì tre vườn có hạn, người xin khôn cùng ,tre vườn nhà người ta chứ có phải rừng hoang đâu mà “thấy bở” thì xin mãi ,người ta không cho nữa ,mấy thằng lính Hà nội láu cá bỏ tiền ra mua một loáng là hoàn thành chỉ tiêu, mấy anh khác thực thà suốt chủ nhật đi lang thang xin tre tối trẫm chưa về,thế mà vẫn không đạt mức khoán ,tối thứ bẩy hắn cho báo động mấy lần thế là tan hoang ngày nghỉ ,từ hồi hắn về ,mấy bộ tú lơ khơ,mấy bàn cờ tướng lên mốc xanh mốc đỏ, anh em kêu dữ lắm họ bảo “Chúng em huấn luyện xong là đi B mà cái ông hâm ấy bắt lao động nhiều thế này,nay mai vào trỏng còn sức đâu mà oánh giặc” mình bảo “Lão ấy hâm nhưng việc lão nghĩ ra “có lợi cho cách mạng” nên trên người ta ủng hộ”rồi bày cách “muốn làm cho lão hết hâm phải giúp lão lấy vợ” mấy thằng lính thực hiện ngay .Đầu tiên tăm một cô bé có nhà gần mấy thửa ruộng tăng gia ,do chúng hay vào mượn cày mượn cuốc nên quen ,gia đình này rất quý bộ đội, mấy thằng lính dẻo mỏ chuẩn bị trơn chu rồi mới đưa lão đến, lại còn cử tay y tá đi kèm để làm cố vấn đặc biệt (vì thằng chả từng khám chữa bịnh cho nhiều chị em nên rất am hiểu giới nữ) ,bọn chúng dựng kịch bản , đạo diễn khá thành công ,đầu tiên cả bầu đoàn kéo đến, mấy thằng lính giới thiệu “đây là thủ trưởng Đại đội hôm nay đến cám ơn hai bác và em xxx thời gian qua đã nhiệt tình giúp đỡ đơn vị trong việc tăng gia sản xuất, tất nhiên đây thuộc phần đã được đào tạo lão làm tốt ,ăn nói thông đồng bén giọt. Chỉ tiếc về động tác ,vì cố tôn vẻ ta đây là thủ trưởng của bọn lính trước người đẹp và gia đình ,nên dáng đi hơi nghênh ngang ,khuỳnh khuỳnh nhìn chướng (việc này và những việc tiếp đây là do thằng y tá kể lại) ,tiếp đến bọn lính tản xuống ruộng làm cỏ lúa, cha mẹ cô bé vác gầu đi tát nước , chỉ còn lão và tay y tá ở lại với cô chủ nhà , trong vai trò quân sư tay y tá lỉnh ra ngoài giả vờ xem vườn cây ,cũng đang tính đi tít hẳn để đôi trai gái tự do trò truyện, bỗng nghe thấy lão kia mở đầu câu truyện hơi ngang ngang
- Nhà em xây bằng gạch mộc mà làm cao quá nhỉ ?
- Bố em xây lấy đấy ạ! Bố em là thợ giỏi nhất vùng này đấy ,lão ta gật gật gật đầu liên tục, đến mấy chục cái ra vẻ hiểu biết, rồi trang nghiêm nhận xét
- Nhà xây gạch mộc ở mé đồng mà làm cao thế này bão to là dễ đổ lắm đấy ,cô gái bưng miệng cười
- Đổ thế nào được ạ ,dân ở đây xưa nay đều làm thế cả , quê em không gọi là gạch mộc mà gọi là hòn “Cay” làm bằng đất bạc màu chua mặn trộn với vôi tôi nó chắc như gạch “Pa vanh” Dưới xuôi ấy lão lại gật gù
- Quê anh “Ba vanh” chứ “Bốn vanh năm vanh” có khi đến “bảy vanh” mà không nung cũng gọi là gạch mộc tất ,tay y tá thấy vậy chạy vào gỡ nguy
- Không phải “ba vanh” đâu thủ trưởng ơi là “Pa vanh” cơ, loại “Cay” này xây nhà chắc lăm thủ trưởng ạ,nó dầy hơn tường nhà dươi xuôi nhiều , lão hiểu ngay mình bị nhắc khéo liền nổi tự ái
- Cậu thì biết gì...chắc thế chứ, chắc nữa vào quê tớ ăn loạt bom Mĩ cũng tan thành bụi... ,cô chủ nhà cười ròn tan
- Hí hí anh nói vui thế... ,thôi hai anh ở chơi em đi tát nước với thầy bu em đây...rồi cô bé tăng tả bỏ đi . Trận đầu thất bại trên sân khách ,Mấy thằng lính lại nghĩ cách cho lão ghi bàn thắng trên sân nhà, số là đơn vị có mấy chiến sĩ gái làm cấp dưỡng, em bếp trưởng khá xinh mấy tay trợ lý hậu cần cũng đang tom tem , bọn lính ra sức phá đám để giành người đẹp cho thủ trưởng mình ,sự việc tiến triển tốt ,một tối thứ bẩy em bếp trưởng đồng ý gặp để bàn truyện riêng với thủ trưởng ở phòng...thuốc ,tay y tá bố trí khéo lắm, ngay từ chiều đã phát thuốc xong cho các cậu ốm ,lại còn bảo hai thằng lính xuống quét dọn tươm tất, cái bàn phát thuốc mốc meo được phủ khăn trắng lịch sự như bàn cưới, rút kinh nghiệm, lần này tay y tá không lộ mặt, hắn nấp kín cạnh đấy ,mục đích là để quan sát xem thủ trưởng mình hớ chỗ nào thì góp ý,để cuộc gặp sau cho hoàn thiện ,mấy em chiến sĩ gái cũng nấp riêng một chỗ để học kinh nghiệm và xem bếp trưởng của mình có sơ xuất gì sẽ tham mưu giúp đỡ ,họ ngồi lâu quá( đấy là tay y tá kể vậy) không đứa nào nói câu gì, bọn rình trộm bị một trận muỗi cắn đáng đời, cơ thể ngứa nhiều chỗ mà phải cắn răng chịu đựng , không dám gãi, ngoài thềm mấy chục chiếc lá đa đã rơi đủ kiểu xấp ,ngửa ,nghiêng, đứng, toàn những kiểu tao nhã mà hai đứa nó vẫn giữ miếng, đến chừng độ mười giờ hơn bỗng thấy lão ta quay sang nhìn em bếp trưởng,chống cùi chỏ xuống bàn, giơ tay kiểu học sinh xin phát biểu
- Tôi có ý kiến..., sau giây ngỡ ngàng nhìn hắn ,em bếp trưởng bưng miệng cúi xuống hình như cố nén cười vì thấy vai em hơi rung rung..., lão kia nói tiếp
- Anh xin phát biểu trước...về vấn đề là tại sao em lại yêu anh...(mình đoán ý hắn định nói là anh còn nhiều cái dở thế mà sao em lại yêu anh) lần này thì cô gái không nhịn được nữa vừa che miệng cười vừa trả lời
- Hì hì...hí..hí...anh ơi...em đã yêu anh đâu...rồi chạy về như bị ma đuổi mấy con bé cùng tổ nuôi quân ùa ra vừa cười vừa chạy theo rầm rập như đua ô lem pích , sau hai lần thất bại cả trên sân nhà lẫn sân khách lão có vẻ bi quan, tay y tá vừa gãi vết muỗi cắn vừa tuyên bố trước bọn lính “Thà làm tớ thằng khôn còn hơn làm thày thằng dại” và hắn xin từ chức huấn luyện viên ,bọn lính nài nỉ mãi lão mới nhận lời ở lại làm thêm 1 lần nữa ,và chỉ lần này nữa thôi ,nhưng mà bí, chưa biết tìm đối tượng ở đâu, vì ba cái vụ yêu đương giới phụ nữ họ hay kể truyền tai nhau, sau lần thất bại với cô gái nơi tăng gia tụi con gái cả mấy làng quanh đấy nó đã biết về cái sự dở dở của lão ,sau vụ cưa cô bếp trưởng không thành, chiến sĩ gái cả trường nó đã biết về cái vụ tỏ tình đá đá tưng tửng ,nên chả em nào kết lão cả ,đang bí thì bỗng nhiên cô con gái ông chính ủy lên thăm bố ,mỗi lần em xuống bếp lấy cơm, mấy thằng lính lại xúm đến ra sức vun vào cho lão, chúng cũng nghĩ chắc chính ủy sẽ hài lòng lắm, vì có chàng rể tương lai cùng ngạch sĩ quan chính trị với mình ,mà trên đường thăng tiến thì “Nhất chính ,nhì quân ,tam cần, tứ kỹ” (Nhất sĩ quan chính trị ,nhì sĩ quan quân sự ,Ba sĩ quan hậu cần ,Bốn sĩ quan kỹ thuật) là con xếp ,quê ngoại Hải phòng lại đậm chất ngây thơ của cô học sinh mới tốt nghiệp trung học phổ thông, cô nàng thích một cách hồn nhiên tất cả bọn lính và anh thủ trưởng của chúng ,ngày nào cũng xuống chơi ,có đứa mách lẻo với ông chính ủy điều này ,nên cứ mỗi khi thấy vắng cô con gái rượu ổng lại gọi điện xuống “A lô con nhỏ nhà tao có chỗ mầy không” tôi trả lời “Có ạ” một tiếng là ông yên tâm gác máy,cho đến một buổi sáng chủ nhật tay y tá với tụi lính xui lão rủ cô bé đi chợ ,tất nhiên là cô bé nhận lời, hai đứa đi một lúc thì thấy ông chính ủy lọc cọc đạp xe xuống ,tôi và mấy thằng lính vội pha trà ngon mời ,uống xong ngụm trà ổng hỏi
- Con nhỏ tao đâu ,tôi vội trả lời
- Dạ! Em đi chơi chợ với anh chính trị viên ạ ổng trợn mắt quát tướng lên
- Hả! Tao tưởng nó xuống chơi với tui bây chớ, hóa ra nó lại đi với cái thằng kỳ kỳ ấy hả ,tụi bây phải gọi trả con nhỏ về đây ngay cho tao, tôi bảo mấy thằng lính ra chợ gọi trả con gái ổng về ,trong lúc chờ bọn kia, ông chỉ vào mặt tôi pha trò
- Tưởng là bay thì được...,với hắn để nó báo động chiến đấu với con tao suốt đêm à?.
Đến hết khóa học việc mai mối cho lão vẫn chẳng đi đến đâu, anh em học viên trước khi đi chiến trường được tranh thủ mấy ngày về thăm nhà ,lão cũng được đi tranh thủ vì đợt này trên phân công lão đưa anh em vào chiến trường .Hết hạn bọn lính tề tựu đông đủ mà lão vẫn chưa lên ,ngày xuất quân vắng mặt lão, tôi phải thế vào đó ,dọc đường hành quân bọn lính trêu tôi
- Anh thiệt đơn thiệt kép ,vừa không được đi tranh thủ vừa mất đứt cái chân làm con rể chính ủy vào tay lão ấy rồi .Ở trong ấy hết mùa khô thì tôi được điều ra, đi khô về ướt, hóa ra về mệt hơn đi, lúc về đến binh trạm 14 được hôm nắng đẹp mấy đứa rủ nhau đi thăm thú xung quanh ,thấy có xác chiếc máy bay rơi ở mé đồi tôi kéo một cậu người của trạm ra khai quật định tìm bóng bán dẫn ,đến nơi thấy nó đã bị khai thác triệt để ,đang loay hoay xem có vớt vát được gì không thì nghe tiếng mìn nổ ,tay đi cùng kéo áo tôi bảo , “Mìn đánh cá đấy xuống xem có kiếm được con cá nào không” ,chạy xuống vực suối gần đó thấy một bọn lố nhố thằng cởi trần vớt cá ,thằng đứng trên bờ ,tôi đang chăm chăm nhìn mặt nước đánh giá mức thu hoạch của bọn này thì bị một thằng đứng sau bịt chặt mắt ,nó ghì chặt bắt tôi đoán đúng tên mới thả ,nghe giọng miền trong quen quen nhưng chịu không doán ra ai,lúc nó bỏ tay ra ,hóa ra là lão ta với gương mặt tươi rói rất sởi lởi không để tôi kịp hỏi lão đã kể oang oang khoe
- Đợt ấy tao về quê lấy được vợ mày ạ, vợ tao cùng quê nhưng làm ở Hà nội, nàng về thăm quê đúng đợt tao về phép ,gia đình hai bên vun vào thế là xong ,nàng hơn tao 2 tuổi ,gái hơn hai càng tốt, tụi tao lên Hà nội ở với nhau tròn tháng ,tao mới về đơn vị, bị ông chính ủy kỷ luật tới bến ,đích thân ổng ký quyết định hạ của tao một cấp rồi điều chuyển tao sang bên công binh ,bây giờ tao làm ở trạm sửa chữa công binh trong này ,bị kỷ luật mà lấy được vợ cũng bõ công ,thấy mày trở ra lành lặn thế này tao cũng hết áy náy, vì tao mà mày phải đi chuyến này, tôi cười xòa
- Vất vả một chút nhưng thấy ông lấy được vợ tôi cũng mừng ,bõ công leo đèo lội suối mấy tháng trời, lão cười khoái chí đưa cho tôi sâu cá hẹn chiều sang bên lão chơi .Cơm trưa xong tôi tranh thủ tạt sang,vào chỗ ở của thầy trò lão thấy bừa bãi quá,lán trại lộn sộn,lính tráng thằng ngủ ,thằng chơi chăn màn gấp veo vọ quần áo chưa khô phơi như mạng nhện trong nhà ,mấy thằng lính khen “Thủ trưởng chúng em sống thoải mái lắm không khắt khe như mấy lão trước” Ôi vợ làm người ta thay đổi nhanh quá, tôi bỗng thấy xót thương cho bọn lính ngày nào, bị lão quản kèn kẹt, gừng cay ,muối mặn, đủ trò suốt ngày bắt chấn chỉnh nội vụ,chăn vuông gối phẳng,quần áo gọn gàng,giờ nào việc nấy, bây giờ thì lão như mọi người rồi. Lão gửi tôi mang ra cho vợ 3 tấm vải dù pháo sáng xịt, tức là loại dù lấy từ những quả pháo sáng máy bay mĩ bắn ra bị lép không cháy ,loại dù này không bị bắn tàn lửa nên đẹp mịn và hiếm ,kèm lá thư và mấy chiếc lược đuya la ,lúc về qua Hà nội tôi lần theo địa chỉ đến chỗ chị vợ lão làm việc ,đấy là một cửa hàng ăn uống khá lớn ,sau khi nghe tôi hỏi chi trực quầy kéo tôi vào gian phòng nhỏ bên trong ,một lúc sau thấy một đoàn chị em kéo vào,bà nào bà nấy béo tốt cười hơn hớn và đến bạo mồm.
- Mình ơi ,mình mới ở trong ấy ra ,chỗ nào yếu để em xoa bóp tẩm bổ cho nào..., một chị đứng tuổi còn gạ tôi
- Này chú em ơi..., trên ấy còn thằng nào chưa vợ chỉ cho chị, để chị lên bắt nó về làm chồng...,mấy em tre trẻ còn sui
- Chị cửa hàng phó ơi , thằng này chắc chưa vợ,chị bắt ngay nó đi... ,các bà đùa làm tôi phát hoảng .Một lúc sau một chị chạc tuổi chị cửa hàng phó dẫn một đứa trẻ vừa lẫm chẫm biết đi bước vào ,mấy bà đáo để kia mới tản đi,chị cửa hàng phó còn quay lại dặn
- Nhớ nha ! lên đơn vị nhớ kiếm cho chị một thằng ,như chồng bà này thì tốt ,không thì kẹ một chút cũng được..., bà còn nháy mắt mấy cái rồi mới đi ,chị kia bế đứa bé lên tay bảo
- Con chào chú đi . Thằng bé khoanh tay cúi đầu “Ạ” một tiếng nghe thích thật ,rồi chị nhận là vợ lão, nhìn thấy giống tấm hình lão cho xem, tuy có hơi cũ hơn một chút .tôi chào và giới thiệu thân phận mình , chi cười
- Chú chả cần giới thiệu bọn chi ở đây cũng đoán ra ,cái lão nhà chị cũng thế ,vào chỗ đông phụ nữ mà mặt cứ nghệt ra là họ trêu cho phải biết ,thế chúng nó có trêu nhiều không
- Cũng đủ bạt vía...
- Chưa thấm đâu ,anh nhà chị hôm đến đây ra mắt bị chúng nó trêu cho ,cả buổi mặt đực ra không nói được câu nào,cánh bộ đội các cậu chỉ giỏi ở đâu ấy,trước chị em lão nào cũng ngớ ra như giai mới lớn. Bị chạm nọc tôi tôi cố vớt vát
- Nghớ mà anh ấy lại lấy được chị à ?chị cười khanh khách
- Anh ấy bảo thế à...,còn lâu nhá chú em ơi,đấy là chị lấy anh ấy đấy chứ ,bịt mồm bắt cóc mang về luôn lão ta không kịp mở mồm noí câu gì...
- Hèn gì anh ấy lấy vợ ngon lành vậy...
- Nghe mấy thằng các cậu tán mà chán...thà rằng không nghe còn hơn...
Mình đưa mấy thứ lão gửi rồi chào để về ,chị muốn lưu lại dùng cơm với gia đình ,mình chối khéo lấy cớ bộ đội thời gian có hạn ,chị cười bảo
- Vậy thôi cho chị cám ơn, chú về đơn vị đi kẻo lại bị kỷ luật giống anh ấy thì khổ ,mình định nhắc lại lời lão “Lấy được vợ như chị bị kỷ luật cũng sướng” nhưng lại thôi...
Hôm ấy đạp xe kẽo kẹt về đơn vị, cái xe lâu không đi nặng ơi là nặng, vừa đi vừa thấy lo lo...mình mồm mép đến nỗi nào mà mấy bà cửa hàng ăn uống lại bảo giống lão ấy...
Y - C
HAT CAT _ DIỆU SINH at 01/05/2011 08:33 pm comment
TỰ TRUYỆN của Yên Chi hay quá đi . Hồi mới vào lính , bọn mình dẵm nát một luống cải vì thế này : Rể hờ ( quân hàm 2sao 2gach, quân hiệu hẳn hoi) : - Dạ thưa ... Mẹ vợ hờ (một bà sồn sồn , ăn trầu , vấn khăn, kém rể hờ 5 tuổi ); - Thưa vâng... - Dạ thưa...dạ dạ ... vâng vâng . thưa... thưa ... Tôi à...con à... bản thân... Dạ là thế này : (Tiếng thở khá to) đi bộ đội năm 1946 ạ. Mẹ vợ hờ : - Dạ dạ , vâng vâng.. dạ ...ông cụ đi bộ đội năm 1946 ạ? - Dạ dạ...không không...dạ dạ... bản thân ạ. Bà mẹ bê chén nước bằng cả hai tay: - Kính .. dạ dạ... bản thân sơi nước ạ. Bon mình( Gồm cả "ý trung nhân" của BẢN THÂN) suýt chết sặc. Hôm sau bị kiểm điểm vì tội phá hoại tăng gia của đại đội
Yên chi at 01/05/2011 11:11 pm reply
Cám ơn hat cat ghé thăm truyện mẹ vợ hờ với chàng rể hờ của bạn hay quá ,đúng là đời lính có những truyện rất vui ,chúc bạn buổi tối nhiều niềm vui nha
Cỏ may at 01/04/2011 09:06 pm comment
Nam ế vợ khó tính 1, nữ ế chồng khó tính 10 đấy YC ơi! Đọc cách YC so sánh trai muộn vợ thấy thật buồn cười, hôm nào cho thêm loạt so sánh gái muộn chồng xem sao. Mà cẩn thận kẻo bị mấy bà cô oanh tạc blog của YC đấy nhá. Nhìn tấm ảnh đám cưới quê sao giống quê CM quá!
Yên chi at 01/05/2011 08:26 pm reply
Cám ơn Cỏ May ghé thăm ,Nam ế vợ khó tính với cả hai phái ,nữ ế chồng chỉ khó tính với phái nữ thôi nên so sánh hơi bị khó. Mà cũng chả sợ mấy em oanh tạc đâu,mình cũng có mấy bạn là nữ quân nhân, nữ thanh niên xung phong quá lứa không chồng ,họ vẫn rất hiền và không hề khó tính đâu nha
Cựu Chiến Binh at 01/04/2011 06:26 pm comment
Truyện ngắn hay lắm,lại nhớ đến thời kỳ làm sĩ quan tứ kỹ năm mới chúc Bác thêm một tuổi và hạnh phúc ạ
Yên chi at 01/05/2011 08:17 pm reply
Cám ơn Cựu Chiến Binh ghé thăm,vừa được mời đi ăn nhiều đám cưới quá nên viết 1 bài về đề tài này các bạn đọc cho vui Chúc Cựu Chiến Binh buổi tối hạnh phúc nhiều niềm vui nha
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét