Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

TẾU TÁO TRUYỆN "TẮC SỮA"
20:31 16 thg 7 2010Công khai7 Lượt xem13

Bà ngoại nó độ này lại vất vả, mấy vịt giời nó cứ kêu bị đau tắc sữa làm bà chạy đi,chạy lại long đong, mặt lúc nào cũng đăm chiêu như người đau bụng, thế mà hôm rồi hớn hở về khoe "chúng nó mua cái máy gì những mấy triệu tự chữa khỏi hết rồi" , những mấy triệu đắt .
Cái đám phụ nữ qua ải sinh nở rất hay bị tắc sữa, nhìn chị em nhăn nhó, mặt như bị rách chắc là đau .
Nhớ lại, ở quê tôi ngày trước có một ông "Thầy" chữa bệnh này rất giỏi, chữ "Thầy" là do con bệnh họ phong cho thôi chứ thực ra ổng chẳng phải học, tự nhiên trời cho lộc thế mới tài ,mà ổng cũng chẳng truyền dạy cho ai, ổng bảo nghề này là bí truyền, dẫu không nuôi sống được bản thân nhưng cũng giúp kiếm được vài đồng tiêu vặt .Hồi ấy ta còn nghèo, làm gì có tiền mà mua các loại máy móc tối tân như bây giờ .Chị em dính bệnh đau chịu không thấu, anh chồng phải đến tận nhà mời, ổng mới chịu ra tay cứu giúp .Cách chữa của ổng rất kỳ lạ, không cần thuốc ,chỉ chữa bằng "mẹo" .Đến nơi vô buồng thăm bệnh xong ,ổng bắt đích thân anh chồng phải đi kiếm một cành lá "cây dướng", là một loại cây thuộc họ sung ngái gì đó ,cũng có nhựa như cây sung nhưng lá nó to hình tròng chành giống như... cái lá nho .Trong khi anh chồng đi ,ổng bắt mọi người ra ngoài để ông làm "mẹo" Ấy là vì "thiên cơ bất khả lộ" ,khi cành lá được đưa về ổng làm tiếp nghi lễ bắt quyết ,tay rung rung cành lá trên ngực bệnh nhân miệng đọc câu thần trú "Thông thổng thồng thông .thông thổng thồng thông" rồi vặt một chiếc lá to đặt lên tay trái theo kiểu nào đó dùng tay phải vỗ mạnh xuống "Đoàng" khiếp thật nó nổ to như pháo, giơ cao chiếc lá đã bị thủng một lỗ to tướng ổng tuyên bố "Thành công" lúc ấy mới bảo chủ nhà pha trà , ngồi uống hết chén nước ổng ra lệnh "Đưa thằng bé vào để mẹ nó cho bú ti" Người ta thấy chị vợ mặt tươi như hoa từ trong phòng bước ra bế con cho bú như chưa hề có bệnh ,thế mới thần tình .Tiền là tùy tâm gia chủ đưa bao nhiêu thầy nhận bấy nhiêu ,tất nhiên người ta bảo nhau, chẳng ai để thầy bị "thiệt" .Tiếng lành đồn xa người gọi thầy chữa nhiều lắm, nhiều ngày làm không hết việc .
Hồi ấy ở cơ quan tôi có mấy chị sinh con xong cũng bị tắc sữa ,xuống trạm xá ,mấy anh ở đây lắc đầu bó tay ,đi viện phụ sản ,họ dùng cái máy gì đó chữa cho khỏi được một hôm, hôm sau lại tái phát ,mà hồi ấy xin được cái giấy đi viện đâu có dễ ,nhìn các bà các chị lúc nào mặt cũng ủ ê như vừa đi đưa đám về ,thương tình tôi mới mách cho biết địa chỉ ông thầy này .Thế là các bả về bắt chồng đạp xe hơn mười cây số đi thỉnh thầy... ,mười cây số ngày nay người ta chỉ tẹt ga một phát là tới nhưng hồi ấy đi xe đạp với đôi săm lốp vá cả chục miếng thì quả là chặng đường chông gai theo đúng nghĩa đen .bởi vì đường nông thôn ngày ấy hoang sơ lắm lũy tre già hai bên thỉnh thoảng lại thả xuống những cành gai cứng như chông ,cộng thêm việc bà con hai bên đường hay đem xỉ than xin được ở các lò gạch thủ công, trải lên khắp mặt đường nhờ khách vãng lai dùng bánh xe nghiền hộ để về đóng gạch "pa vanh" trong đống xỉ than đó có lẫn rất nhiều đinh, hậu quả của việc tận dụng những thanh gỗ phế thải để đốt lò. Vượt chặng đường ấy đưa được ông thầy về khó khăn chẳng kém Đường tăng đi tây trúc thỉnh kinh ,nhưng thương vợ nên các anh chồng "Đành thôi, cúi đầu mà đi"Sau vài lần móc lốp vá xe cũng đưa được ông thầy về nhà ,thầy xem bệnh rồi sai anh chồng đi lấy cành lá "cây dướng", ở phố đào đâu ra cây dướng ,hỏi thầy, thầy bảo "thế thì về quê thầy mà lấy" chót đâm lao phải theo lao ,đành "nào anh em ta lên yên hăng hái" làm cuốc nữa ,các anh chàng công chức ngày đó yếu, đói ăn anh nào thắt lưng cũng quấn sát vào xương sống ,10 km đường họ đi tôi đồ chừng phải mất cả tiếng ,lượt đi lượt về mất chừng 2 giờ đồng hồ .Đáng cho cái kiếp làm trai khi chưa lấy thì khổ sở tìm lá "diêu bông" lấy về rồi lại phải lọ mọ đi tìm lá "cây dướng" về chữa tắc sữa .Khổ nhất là ông thầy phải loay hoay làm "mẹo" cho mấy chị vợ những 2 giờ, đến khi mang được lá về thì chẳng còn hơi sức đâu mà bắt quyết nữa ,phều phào vài câu rồi đập cái lá đánh "Bẹp"một tiếng như gõ mẹt, lá không thủng thế mà cũng khỏi ,hôm sau đi làm chị nào chị nấy mặt hớn ha hớn hở như vừa mới được tăng lương ,Mấy anh chồng cám ơn tôi lắm ,họ ca ngợi quê tôi có ông thầy giỏi khiến tôi cũng cảm thấy có phần hãnh diện .
Thế rồi tôi cũng lấy vợ, vợ tôi sinh con bé đầu lòng xong cũng bị tắc sữa, bà nhăn nhó kêu thấu trời luôn ,điều này làm tôi nảy sinh luồng trí nhớ tới ông "thầy" ngày nọ .Hôm đó chừng nửa đêm tôi lọ mọ tìm đến nhà "thầy" ,bước vào cổng đã nghe tiếng ho khụ...khụ...tôi đập cửa ,gọi là đập cửa cho oai chứ thực ra nhà thầy không có cửa chỉ là tấm phên nứa buổi tối che vào cho đỡ trống trải thôi ,tiếng thầy khàn khàn lẫn tiếng ho "Ai đơ..ới...hụ...hụ...nhắc phên ra mà và...ào..hụ..hụ" tôi nhắc tấm phên qua bên ,thầy cũng đã ngồi dậy bật đèn ,vào trong nhìn thấy thầy chặp này rệu quá, hình như thầy móm hết răng rồi ,hai má tóp lại ,hai mắt thô lố, nếu giàu trí tưởng tượng người ta sẽ liên tưởng ngay tới bộ xương và cái sọ đầu lâu. Đến bên tấm phản thày ngồi, chắp tay lễ phép gợi truyện "Chào thày, hình như thày đang ốm ạ" Thầy lắc đầu quầy quậy "Không...hụ...hụ...thầy ốm đau gì đâu hụ...hụ...mới rồi chữa bệnh cho một chị làng bên hụ...hụ...dính phải sữa em nên ho thế đấy" cũng chẳng biết sữa em là gì ,tôi trình bày cái sự bệnh của vợ rồi nhờ thầy đến chữa ,nghe xong thầy từ chối ngay "Không được rồi hụ..hụ..thầy đang ho thế này hụ..hụ..uống nước còn sặc chữa bệnh ấy thế nào được..hụ..hụ.." tôi đành quay về ,vừa vào nhà đã bị vợ tra hỏi
- Thầy đâu
- Thầy bị dính sữa em nên không đến
- Sao lại dính sữa em
- thấy thầy bảo thế ,dính sữa em nên ho ,hay bị sặc không chữa bệnh được, mà anh cũng chẳng biết sữa em là cái sữa gì nữa
- Thì cũng là sữa thường này thôi ,đại khái là chị em đang cho con bú lại dính bầu đẻ ra, đứa lớn bú sữa của đứa bé gọi là bú sữa em ,bú thế không tốt trẻ hay bị ốm đau quặt quẹo ,nhưng mà ảnh hưởng gì đến thầy nhỉ ,hay là anh làm gì trái ý thầy
- Tuyệt nhiên không
- Thế thì sáng mai anh đến thỉnh thầy lần nữa xem sao
Sáng hôm sau dậy sớm ăn mặc chỉnh tề đến nhà thầy<ấy là vì lo thầy đi chữa đám khác mất> tới nơi thầy cũng vừa ngủ dậy, đang mang bộ răng giả ra giếng nước rửa ,tôi chào thầy trong nỗi ngạc nghiên
- Chào thầy ,ô! thầy dùng răng giả từ khi nào vậy?
- hụ..hụ..mấy chục năm nay dùng răng giả rồi hụ..hụ..
- hèn gì tối qua trông thầy như móm
- hụ..hụ..thì tớ móm từ năm mấy tuổi đến giờ còn như gì nữa hụ..hụ. ,hồi trước tớ bị cam tẩu mã nó dánh sạch cả hai hàm răng hụ..hụ .hai hàm răng giả này là chuyên gia nước ngoài làm đấy hụ..hụ..làm đợt đầu tiên sau ngày tiếp quản thủ đô ấy hụ..hụ..nó tốt lắm hụ..hụ..nhưng cũ nên nó đe..en..hụ..hụ..lắp vào ai cũng tưởng răng đen hụ..hụ..
- Móm thế mà thầy chữa được bệnh ,tài thật
- Thì chữa bằng cái móm ấy mà lỵ hụ..hụ..nhưng hôm nay tôi không chữa được cho chị nhà đâu hụ..hụ..sặc chết mất
- Sao lại chữa bằng móm ạ
- Thôi vào nhà ta nói cho mà nghe hụ..hụ..
Thầy lắp bộ răng giả vào ,nhìn lại thấy khí thế lắm ,vào trong nhà thầy lấy ra bình rượu thuốc rót ra hai chén, mời tôi một chén tôi từ chối thầy tợp hai tợp hết luôn cả hai .Có rượu vào nóng cổ thầy cũng bớt ho, rượu cũng làm khí thế bùng nổ ,khiến thầy mạch lạc hẳn ra ,thầy bảo
- Đúng ra hụ..hụ..đã làm nghề thì khi có người gọi không được từ chối hụ..hụ..,nhưng bây giờ tôi đã già ,yếu lắm rồi không còn đủ thần công lực để hụ..hụ..thi triển y thuật ,thấy anh tướng mạo cũng có đôi nét kỳ khôi tôi truyền nghề lại cho anh hụ..hụ.. để anh về chữa lấy cho chị nhà, nếu có trí thì ra giúp cho thiên hạ hụ..hụ..hụ..  ,thầy ho một hồi rồi nói tiếp
- Muốn làm được nghề này đầu tiên phải móm...
- Sao lại phải móm ,mà con đâu có móm...
- Thì làm cho nó móm ,có cánh mãi võ bán thuốc đấy, ra bảo nó làm cho, vừa rồi mấy chị vẩu răng ra vặt 10 cái răng một lúc, nó làm loáng một cái là xong ,không đau mà lại chẳng tốn bao nhiêu tiền
- Eo ơi thế thì ghê lắm...
- Hụ..hụ..ghê mới làm được việc ,không có nó đau hụ..hụ.. ai người ta cho anh làm
- Sao lại đau ạ...
- Thì phải hụ..hụ..lấy miệng mà hút ra cho nó thông chứ hụ..hụ..người ta đã đau sẵn lại chọc răng vào thì ai chịu được hụ..hụ..
- Ối trời đất ! thế ra thầy làm bằng miệng à...
- Chứ sao hụ..hụ.. anh tưởng tôi là thánh à hụ..hụ.. phải lấy miệng mà bú thông sữa cho các bà ấy chứ...hụ..hụ..
- Khiếp thế thì ghê chết...
- Hụ..hụ..có gì mà ghê, thằng chó nào lúc bé chẳng bú tí hụ..hụ..
- Nhưng mà cụ già rồi thế thì ghê nhỉ?
- Thì thế hụ..hụ..mới gọi là làm phúc hụ..hụ..
- Thế cụ bắt người ta lấy cành lá "cây dướng" ấy để làm gì
- Cái ấy hụ..hụ..là để bắt quyết...
 Cụ vừa bảo dùng miệng làm cơ mà, có liên quan gì đến bắt quyết đâu?
- Anh ngu lắm hụ..hụ..làm vậy là để thằng chồng nó tưởng vậy, hụ..hụ..nó biết bú vợ nó nó lại đánh cho hụ..hụ..không có răng để mà gãy đâu ,chỉ có nước vỡ mồm...hụ..hụ.. .Thôi bảo cho rồi đấy hụ..hụ..về mà làm cho vợ đi
- Cụ ơi ! nhưng mà con vẫn đang còn răng...
- Thế thì xem nhà nào có đứa trẻ nhớn nhớn một chút chưa mọc răng ấy mượn về cho nó bú hụ..hụ.. thôi về đi thầy còn nghỉ...
Tôi nhớ ngay đến thằng con chị hàng xóm nó cũng tầm khoảng 6 tháng tuổi .thế là bà xã tôi khỏi bệnh một cách nhanh gọn mà cái thằng  ấy sau này khi đã mấy tuổi răng đầy mồm vẫn còn sang bú nhờ ,cũng không thấy bả kêu đau...
Ông thầy ấy chết đã lâu lắm rồi nhưng mà cứ hễ nghe ai kêu đau tắc sữa là tôi lại nhớ tới ông ấy tiếc cho một môn nghề bị thất truyền... .Mới đây trong lần gặp lại mấy chị ở cơ quan cũ tôi có nhắc lại truyện này ,các chị bây giờ đã lên cụ hết rồi các cụ trẻ ôm nhau cười ré lên lại còn tếu táo "Không biết có bao nhiêu chị Dậu dâng sữa trực tiếp cho cụ cố ấy nhỉ"

                             Y - C

Ảnh của Yên chi
4000 
  • Camthuy
    Em ban qua. Gio moi sang tham anh. 
    Anh co dinh se hanh nghe bi truyen khi mom khong vay?
  • Camthuy
    Em ban qua. Gio moi sang tham anh. 
    Anh co dinh se hanh nghe bi truyen khi mom khong vay?
  • Camthuy
    Em ban qua. Gio moi sang tham anh. 
    Anh co dinh se hanh nghe bi truyen khi mom khong vay?
    • Yên chi
      Cám ơn nha
  • Camthuy
    Em ban qua. Gio moi sang tham anh. 
    Anh co dinh se hanh nghe bi truyen khi mom khong vay?
    • Yên chi
      Cám ơn NTCThuy -121 ghé thăm ,anh phải chờ khi nào móm sẽ tính Chúc buổi tối nhiều niềm vui nha
  • Cỏ may
    Hụ... hụ YC được thầy truyền nghề mà không chịu học... hụ.... hụ... tiếc nhỉ !!! 
    CM được bửa cười thật sáng khoái đây. Truyện của YC luôn hóm hỉnh, và dễ thương nữa! cảm ơn nhé.
    • Yên chi
      Cám ơn Cỏ may ghé thăm. Thầy truyền nghề nhưng chưa móm nên chưa hành nghề được .Chúc bạn buổi tối nhiều niềm vui nha
  • TênTên
    • TênTên

    • 12:47 18 thg 7 2010


    Bịa giỏi thế
    • Yên chi
      Cám ơn ĐôimătPlayku ghé thăm .bịa chơi thôi mà .Chúc buổi tối nhiều niềm vui nha
  • SÔNG HỒNG
    hí hí ... em qua thăm chị vậy mà ho chịu vào... Chúc em một đêm ngon giấc nhé.
    • Yên chi
      Cám ơn SÔNG HỒNG ghé thăm chúc bạn buổi tối nhiều niềm vui nha
  • Điều Giản Dị
    Có thật thế không anh Yên Chi ?
    • Yên chi
      Cám ơn Dã Quỳ Vàng ghé thăm .Truyện nó là vầy đó ,chúc bạn buổi tối nhiều niềm vui nha
  • NHAT THUYH
    Vợ tôi cũng bị tắc sửa ,nếu biết được thầy móm này thì hay biết mấy.Chuyện hay quá.
    • Yên chi
      Cám ơn Nhatthuyh ghé thăm ,chữa thầy móm an toàn,rẻ tiền không đau chị em rất thích đó nha .Chúc bạn buổi tối nhiều niềm vui nha
  • HN
    • HN

    • 10:50 17 thg 7 2010


    hụ hụ !...có thế mà yen chi không biết... hụ hụ !
    • Yên chi
      Cám ơn HN ghé thăm ,có ai bảo cho đâu mà biết .Chuc bạn buổi tối vui vẻ nha
Tải thêm nhận xét

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét