Các bạn viết blog phần đông ít tuổi theo chỗ mình biết có lẽ chỉ có các cụ ở nhóm LƯ SƠN - QUẾ LÂM là cao tuổi nhất(nghe đâu có cụ gần bát thập)thế mà vẫn duy trì viết rất đều xin bày tỏ lòng cảm phục tới các cụ .Nhân vừa rồi YC tôi ăn cỗ được ngồi cùng mâm với một cụ hình như ngày xưa cũng từng ở nhóm ấy,nghe cụ kể lại truyện tình của mình khá hay xin viết lại ra đây để các bác đọc cho vui,có chỗ nào sơ xuất mong được bà con lượng thứ ,câu truyện có đầu đề là
Một thời THỐNG NHẤT - PEUGEOT
Ngày xưa xe đạp quý lắm ,nghe nói hồi mới có xe đạp,bên châu âu phải là những quý tộc giầu sang mới có xe đạp để đi ,còn ở ta ,mãi tận thập kỷ 60,chiếc xe đạp vưỡn là tài sản quý của người dân ở miền bắc, ngang với ô tô hạng sang bi giờ,ở các vùng nông thôn trong nhà có chiếc xe đạp là có thể vênh mặt với họ hàng làng nước
.Xe đạp cũng phải đăng ký, cũng biển trắng ,biển xanh,biển đỏ i như ô tô thời nay ,nó vừa là phương tiện để đi làm ăn, lại vừa là thứ để người ta đem ra chưng diện ,khá nhiều bác nông dân mua được chiếc xe về chẳng dùng đi đâu(hồi ấy không có dịch vụ du lịch ,gần như không có hàng hóa bán tự do ,rất ít dịch vụ giải trí ,chỉ có mấy ngày lễ quốc gia quốc tế ,không có lễ hội cũng như lễ chùa ,nhu cầu đi lại rất ít ngoại trừ thăm hỏi nhau ,nên có khi cả năm chẳng cần đi đâu)chỉ làm nhõn việc buộc dây thừng treo mé gian giữa ,thỉnh thoảng bọn con cháu đến quay ngược xích líp nghe con cá nó quẫy tạch tạch ,hoặc dánh vào cái bàn đạp cho nó quay nghe hòn bi chạy ro ro ,lấy thế làm hả hê ,trai tráng cổ xưa có tiêu chí “Tậu trâu lấy vợ làm nhà” Ngày đấy chúng chuyển thành “Tậu xe lấy vợ làm nhà” tậu được cái xe rất quan trọng ,nó đánh giá đẳng cấp ,năng lực của người ta.Tậu được cái xe đẹp có nghĩa hoặc là gia đình có người làm lớn nên mới được phân tiêu chuẩn mua cung cấp hay phân phối xe loại đẹp, hoặc đó là anh giỏi xoay sở móc ngoặc,lắm tiền, mua được xe sang ,gì thì nó cũng nói lên tiềm năng của anh chủ, tất nhiên đó cũng là yếu tố quan trọng để làm xanh thêm mắt người trong mộng. Ngược trở lại lại cũng vậy, cô gái sở hữu chiếc xe đẹp phải là con cưng của gia đình bề thế ,hoặc là kiều nữ của một nhà giầu có ,nó có thể châm ngòi cho một cuộc tình đầy chất thơ .Đầu bảng lúc bấy giờ là những chiếc Peugeot gọi nôm na là “Pơ giô”nó hội đủ các yếu tố là Nổi tiếng , bền chắc, nhẹ ,đẹp và rất hiếm,vì nó do một hãng bên Pháp sản xuất, mà khi đó nhà nước ta không có quan hệ giao thương,ngoài ra còn có một số xe thuộc các nước XHCN nhưng cũng rất hiếm ,chỉ những ai đi nước ngoài về ,hoặc thuộc diên “C Ô CC” mới có, thông dụng nhất bấy giờ là chiếc xe mang tên “Thống Nhất” do nhà máy xe đạp Thống nhất nằm ngay chỗ phố Thái Hà sản xuất ra, na ná kiểu dáng xe đạp Pháp nhưng nội100%, đồ nội thường là dở ,một phần do chất liệu vật tư nhưng phần nhiều do ý thức người làm ra nó kém ,xe mua về bao giờ cũng phải vác ra thuê mấy bác thợ sửa xe mông má đẽo gọt thêm vài nhát mới đi được (cái thủ thuật đánh tráo phụ tùng lấy mới thay cũ có lẽ sinh ra từ đấy),những chiếc xe thống nhất hồi ấy được bán theo hình thức cung cấp và phân phối của ngành mậu dịch, phiếu phân phối gửi về các cơ quan ,cơ quan lớn mỗi năm được một vài chiếc ,cơ quan nhỏ vài năm mới được một chiếc,người ta phải trải qua bình xét soi mói trên nhiều lĩnh vực đến tóe lửa mới có được, ở nông thôn được bán phân phối ,giá cao hơn cung cấp(thường là gấp đôi), một phần bán cho cán bộ nông thôn( cũng phải qua bình xét) số còn lại dùng để khuyến khích các hộ nông dân nuôi được nhiều lợn, gà, ngan, ngỗng,vịt, bán cho nhà nước, chiếc xe thời đầu còn có dấu OTK (kiểm tra chất lượng sản phẩm), về sau vì là hàng phân phối thối cũng mua nên chẳng cần OTK ô tê kiếc gì hết,ông nhà máy chỉ cần phệt hai chữ “hợp cách” là được phép tung ra thị trường vì thế mà chất lượng càng kém ,chỉ húc nhẹ một phát không gù khung thì cũng gãy tuýp cong pê đan ,vậy mà xe đạp vẫn hiếm ,khối anh biên chế nhà nước hẳn hoi nhưng vì kém miệng hoặc kém thâm niên gì đó mà vẫn không có xe đi ,chờ cả chục năm vẫn không đến lượt, nhiều anh về hưu còn ôm hận không được mua xe cung cấp, đi làm còn vậy nói gì đến từng lớp học sinh,sinh viên ,không biết đâu là nơi đầu tiên phát ra câu trân ngôn“Yêu xe hơn yêu vợ” người ta đồ rằng từ cánh lái xe vì hồi đó ngành này rất cổ xúy khẩu hiệu “Yêu xe như con ,quý xăng như máu” có thể từ đấy họ lai tạo ra phiên bản khác .Cũng có người bảo câu đó từ cánh bộ đội ,vì trong quân đội người ta vẫn trau dồi cho lính tráng câu tụng niệm“Súng là vợ ,đạn là con” chỉ cần tu sửa nhân vật một chút là cũng ra được câu trên ,hành vi này thể hiện ngay dưới yên xe,luôn túc trực một miếng vải sạch đi vài km lại xuống lau ,khiến chiếc xe lúc nào cũng bóng cáu, trời hơi có mưa là đã cõng xe lên vai hiên ngang hành quân xa dẫu có nhiều gian khổ
Sẽ chán ngắt nếu cứ nói mãi về xe đạp, dù cho xe đạp cũng có rất nhiều điều để nói ,và cũng không hề thấp kém nét trữ tình .Có điều nếu chuyển sang đề tài về tình yêu của người ta thời này thì hay hơn ,truyện người ta yêu nhau ở cái thời còn rất đạp xe ấy, nó cách nay hơn nửa thế kỷ ,những chàng trai,cô gái của thời đưa đón dâu bằng xe đạp ấy giờ đã thành ông ,thành bà có khi thành cụ rồi, người yểu mệnh thì đã ra tá túc ở trường mầm non mang tên nghĩa trang , nghĩ lại cũng thấy có nhiều cái hay phết, nó cứ lăn tăn nhồn nhột như nằm trên chiếc chiếu kết bằng hạt gỗ, lộm cộm mãi tới tận bi giờ .
Tình yêu thì muôn đời nay vẫn thế ,khắp nơi trong cõi người trên trái đất này đều thế. Vậy mà nói đi nói lại không hề thấy nhàm chán ,từ trẻ tới già đây là đề tài này dễ chia sẻ nhất, bắt chước nhau , không bị cho là nhái, vận dụng không mua bản quyền cũng không ai bảo là đạo ,bởi vì anh viết ra dù hay,anh kể ra dù hay ,cái sự yêu ấy vẫn là của anh ,ai mà sờ mó vào được ,hay ở chỗ nó cho những gợi ý tham khảo ,nó đưa lại một vài ý tưởng, hun đúc một vài ước mơ .Việc tôi yêu mới là thực tế của tôi ,mà với tôi, tình yêu của tôi mới là thiết thực , đích thực ,mới là chuẩn cho tôi, trái đất dẫu trải qua muôn đời thì cũng chỉ có tôi mới yêu được cho tôi ,và biết yêu cho tôi, y như người ta ăn cơm vậy ,anh có thể kể tràng giang đại hải về các món cơm tây, cơm tàu ,các mâm cỗ sang thượng hạng, các bữa tiệc cung đình của các pha ra ông Ai Cập thời cổ đại, các bữa tiệc xa xỉ của hoàng đế Trung Hoa ,các món thượng thặng tiến vua ,giỏi lắm là anh giúp tôi tiết ít nước bọt ,chứ miệng tôi có khi nào cảm thấy được tí hương vị nào đâu .Tóm lại khá lắm là anh cho tôi biết có những món ăn như vậy, cao hơn nữa là làm tôi thèm, tôi ước mơ tìm kiếm, chứ mức độ đáp ứng thực tế không chắc đã bằng bát cơm chan canh cua của bà xã tôi ,cái thứ mà khi không ăn được nữa là đến lúc thèm đất thích nghe kèn .
Nói về yêu nhiều thì lại lu mờ mất cái xe đạp, mà không có cái xe đạp nó sẽ giảm ý nghĩa câu truyện .Truyện liên hệ giữa tình yêu với xe đạp rất hiếm (tất nhiên nó chỉ sẩy ra trong thời buổi tình yêu rất quý mà xe đạp cũng rất quý)mà thế quái nào cái của hiếm ấy lại rớt trúng tôi .Chỉ tại hồi ấy ấy tôi và thằng bạn chí cốt cùng mê một cô em làm nghề thông dịch viên, nói là mê vì tình cảm mới chỉ nẩy sinh từ một phía. Em rất xinh ,rất thông minh và khá từng trải .Thằng bạn tôi được sinh ra và lớn lên trong thành phố, dáng vẻ thư sinh ,bản lĩnh giao tiếp rất khá và cực kỳ tháo vát trong mọi công việc , hắn rất tích cực tham gia đi thực tế về nông thôn ,hết gặt lúa ,đào mương ,chống hạn với bà con nông dân ,lại tham gia vận động nếp sống mới, bổ túc văn hóa, đào giếng và dùng nước giếng thơi và làm hố xí hai ngăn nên hắn được nông thôn hóa cao độ, bộ đồ chuẩn luôn là chiếc áo xơ mi nhuộm màu gụ,cắm thùng trong cái quần âu tím than, cách ăn vận giản dị chói lòa màu sắc công nông liên minh khiến ai nhìn cũng mến .
Ngược lại với hắn là tôi, sinh ra từ trong từng lớp nông dân vươn mình “Đời ta đau thương nhưng ta có ngàn sức mạnh,chủ nhân nơi thôn xóm giữ lúa vàng...”(lời một bài hát thời đó) lớn lên giữa sự suy tôn và sự ngộ nhận ngây ngất khiến tôi ngỡ rằng cái thành phần cơ bản của mình sẽ là chìa khóa vạn năng mở toang mọi cánh cổng, và sức mạnh của nó xẽ san bằng mọi trở ngại trên các nẻo đường, điều ấy làm tôi trở nên mạnh mẽ(nhiều khi thành thô thiển),tự tin một cách thái quá, nó khiến tôi ghét cay ghét đắng và rất dễ nổi đóa trước những ý kiến, những phong cách, những hành động, trái với suy nghĩ của mình. Những thằng bạn cương trực va vào tôi đều bật ra hết, riêng với thằng này tôi lại rất hợp ,bởi vì hắn là thằng không bao giờ đối đầu với tôi ,tôi làm việc gì,hay bày tỏ ý gì, khi nào hắn cũng khen “Mày làm thật hay” “Mày nghĩ thật sáng” và thường nèo thêm cái đuôi “Nhưng giá mà mày làm thế này thì hay hơn” “Nếu được mày nghĩ theo hướng này thì tuyệt vời hơn”tất nhiên tôi thường theo cái “nhưng giá mà”,cái “nếu được” của nó, nhiều khi quay ngược với ý định ban đầu 180 độ nhưng không hề làm tôi cảm thấy bị mất bản quyền phát minh sáng tạo .
Hắn cần tôi ,vì hắn vốn là thằng xông sáo nhưng lại ngại va chạm ,hắn không thích bị người ta viết thêm vài điều không hay vào bản lý lịch tiểu tư sản của mình ,còn tôi sẵn cái máu đại trượng phu bất cần đời luôn sẵn sàng làm tấm khiên cho hắn che đỡ những mũi tên ngọn giáo ,hắn rất xông sáo nên phải dùng tôi thường xuyên ,chúng tôi lúc nào cũng cập kè với nhau ,nhiều lúc cũng thấy mình hơi giống một quân bài nào đó,nhưng mà vẫn hài lòng bởi vì tự nghĩ không có hắn mình chẳng làm được việc cóc gì ra hồn.
Dùng lẫn nhau ,bù đắp khiếm khuyết cho nhau ,nể phục lẫn nhau, chịu ơn lẫn nhau ,khiến tôi với hắn thành cặp bài trùng sinh tử ,và việc cùng mê một cô gái là điều rất rất tự nhiên ,cứ như trời an bài vậy. Công bằng ra là hắn mê trước, vì hắn là thằng tinh khôn như ma ấy ,còn tôi, ông trời cho con mắt quá hồn nhiên nên nhìn đất cát ,cỏ cây ,hoa lá và cả con người nữa ,cái gì cũng sàn sàn như nhau, cảm nhận khá lắm là phân định được giống đực,giống cái ,đàn ông đàn bà, tán tụng vẻ đẹp nhiều lắm cũng chỉ đến “em xinh là xinh như cây lúa”(lời bài hát chèo). Hắn phải chỉ ra cho tôi từng chi tiết, nét nào của em là tinh hoa của vẻ đẹp con gái, nét nào của em là tỏ rõ sự thông tuệ anh minh ,nét nào là tiêu biểu cho tâm hồn bay bổng ,lãng mạn ,và khỉ thật, tôi thấy hắn chỉ ra trúng hết trơn hết trọi.Thế là tôi bắt đầu mê như điếu đổ ,tôi lao theo cuồng nhiệt và tất nhiên luôn phải đi kèm với hắn để còn nghe hắn phát hiện ,chỉ ra thêm những cái đẹp ,cái hay nữa của em, đặng làm cho tôi càng thêm đắm đuối. Cái cảm giác hơi thụ động,hơi bị lôi cuốn theo cái cảm xúc của hắn nhiều khi cũng lập lòe xuất hiện ,nhưng mà vì tôi quá giản đơn,và thô cứng, nên không tài nào tìm ra thêm điều gì mới mẻ ,khác lạ hơn những điều hắn đã vạch ra.
Cuộc tình kiểu ấy nếu ở châu âu cổ xưa chắc chắn sẽ dẫn tới cuộc đấu súng khốc liệt cho dù họ là những người bạn của nhau , nhưng đây là xứ ta ,xứ sở của sơn tinh ,thủy tinh, nơi các cô gái thường lựa chọn các chàng trai cho mình thông qua tài trí, thể hiện ở các mẹo vặt của họ .Tôi cam đoan rằng dù đào tung cả quả địa cầu các nhà khảo cổ học cũng không thể tìm ra hóa thạch của voi chín ngà, gà chín cựa,ngựa chín hồng mao, ấy thế mà hồi ấy lão Sơn Tinh láu cá lại kiếm ra những thứ đó và lấy được Mỵ Nương ngon lành ,sự kỳ lạ ấy kéo dài mãi tới kỷ keo con voi người ta mới vỡ lẽ một điều là ai cũng có thể làm được việc này, tỷ như thằng cha bán cây cảnh gắn từng chùm quả chĩu chịt lên cái cây chẳng hề có một quả mốc nào ,cũng như cái thằng gắn hàng loạt nụ hoa trà kép lên gốc cây hoa trà đơn để lừa thiên hạ mua trong các dịp lễ tết ,đấy là chưa tính đến việc cấy thêm đúng chủng loại kiểu gắn thêm ít trái lên cây cho đẹp mắt,đưa trở lại mấy bông hoa đã rụng cho cành hoa thêm sinh động ,cắm lại cái cuống cho trái cây hoàn mỹ, cả khi ta mua phải hàng nội đặc xịt nhưng mà lại có dán mác hàng ngoại chính hiệu, mua phải cái nhung hươu làm bằng da con chuột, mua được cái sừng tê giác được đúc bằng vôi bột, ta mới nhận ra cái dở khôn dở dại của đồng loại, phải có đến 90% đồng bào có thể bịp ta và cũng có con số từng ấy rất gà mờ có thể bị ta bịp, sự lặn ngụp trong mớ hư thực ấy làm cho đời sống của ta thêm sinh động ,tưng bừng hỷ nộ ái ố .Phải dẫn giải dài dòng như vậy vì như đã nói ở trên ,tôi và hắn là cặp bài trùng chặt chẽ và hoàn chỉnh, nếu đóng vào giữa nó một cái gì đó sẽ rất khó để biết nó sẽ ngả về bên nào, với cô em xinh đẹp kia cũng vậy. hắn khôn ngoan không khó để dò ra địa chỉ nhà em,nhưng khôn ngoan cũng làm hắn do dự ,có cho ăn kẹo cũng không dám một mình dẫn xác vào, còn tôi khi vừa biết (là do hắn chỉ cho biết) đã lôi theo hắn dũng mãnh xông lên như bộ đội xông vào đồn giặc ,tất nhiên trong hoàn cảnh đó nhạc phụ đại nhân tương lai chỉ còn nước bó tay chịu trao nộp bom nổ chậm , vấn đề còn lại là trao nó cho ai ,ông cụ không phân định được, trao toàn quyền cho cô con gái.
Quyết định sinh tử nắm trong tay người đẹp ắt tạo nên cuộc đấu khốc liết. Mãi mãi bọn mày râu sẽ không lý giải được một điều đơn giản tại sao ở thời điểm ấy ta lại dấn thân vào cuộc chơi không mấy ý nghĩa ,khiến có kẻ tiêu tan sự nghiệp ,có kẻ thành thân tàn ma dại, có kẻ khuynh gia bại sản ,thậm chí có kẻ mất cả mạng sống để giành về một thứ mà đến khi tay chống gậy ,ngồi vuốt râu mới ngộ ra rằng thực ra cũng không cần hao tổn đến như vậy.. .Ấy thế mà bấy lâu nay những cuộc so tài kiểu ấy vẫn cứ xẩy ra ,nếu là các thần linh họ sẽ thi đấu phép thuật(kiểu sơn tinh thủy tinh)nếu là nho sinh,họ sẽ đấu văn,đấu chữ, nếu cánh nhà võ họ sẽ đấu quyền cước đao kiếm, còn hồi ấy hai đứa tôi thuộc loại ăn tục nói phét nên thống nhất với nhau sẽ đấu mép, không hề liên quan đến hôn hít mà chỉ là tán dóc .Nghĩa là đấu tán, thằng nào tán giỏi làm em xiêu lòng thì được. Nếu là một cô gái bình thường, đầu em sẽ nổ tung trước khi nổ chỗ khác,bởi vì hai thằng đẹp trai thi nhau bơm vào tai em những lời có cánh(nhặt trong phim ảnh và tiểu thuyết) đại để khi hắn nói vào một bên tai em
- Nếu em muốn có một người chồng vui tính để cuộc đời em luôn thoải mái vui tươi thì hãy lấy anh, thì bên tai kia tôi sẽ nói
- Nếu em muốn có một người chồng nghiêm túc bảo đảm cho em cuộc sống chắc chắn,bền vững thì hãy lấy anh ,hoặc là khi thằng kia thủ thỉ
- Anh sẽ cùng em xây dựng những đỉnh cao của ước mơ ,thì tôi cũng thủ thỉ với em rằng
- Anh sẽ cùng em làm ra cuộc sống đẹp tươi ngay trong đời thực
Nghe những điều này em ngửa mặt lên giời cười khanh khách ,em bảo là em đã từng nghe nhiều người nói nhàm tai rùi, chán tai rùi, từ đấy khi 3 đứa đi chơi với nhau em toàn nói chuyện về xe đạp ,vì hồi đấy tôi và thằng bạn đều không có xe,mỗi lần đi chơi với em, hai thằng đèo nhau hoặc là trên cái xe mượn của ông già tôi ,chiếc xe từng tham gia thồ hàng lên Điện Biên Phủ ,khung nam ,cao lêu đêu không biết tên hiệu là gì vì lớp sơn đã tróc hết từ đời tám hoánh nào rồi, ấy vậy mà nó không hề bị han gỉ như xe bi giờ,cả đôi chắn bùn cứng nhắc bằng sắt tây đều lên nước đen bóng như da con trâu,mấy anh ngoài phố hay tò mò hỏi nó là mác gì chúng tôi trả lời vắn tắt “nó là xe trâu”dở nhất là xe không có chắn xích ,việc bị xích đĩa nhai gấu quần thường xuyên xẩy ra ,nhiều khi nó kéo căng ống quần rồi kẹt cứng khiến những kẻ ngồi trên nó bị đổ kềnh ra đường biểu diễn vài động tác nhào lộn mua vui cho bà con hàng phố,để giữ an toàn, mỗi khi dùng phải lấy dây,hoặc kẹp túm ống quần bên phải lên .Thỉnh thoảng cũng dùng xe của thân phụ hắn, nghe đâu từ đời ông cụ kỵ để lại, chiếc xe rất cổ, tôi thích nhất là đôi phanh đũa với rất nhiều mấu chốt truyền lực nhìn vào thấy rắc rối không kém cỗ máy xuyên thời gian của Lê ô na đơ vanh xi ,hay nhất mỗi lần bóp phanh nó éc lên một tiếng như con heo kêu rồi mới từ từ dừng lại ,chiếc xe cũng không nhãn mác được thân phụ hắn tự sơn lấy, màu xanh lơ giữa xe cụ viết chữ HÒA BÌNH to tổ chảng nhưng mà đèo nhau đi trên cái xe ấy thấy nó nặng ơi là nặng.Riêng em được gia đình cho sở hữu một chiếc “pơ giô”, chiếc xe cũ nhưng bảo trì rất cẩn thận nên tính năng vẫn hoàn chỉnh như xe mới(thực ra lúc ấy đã ai biết xe mới nó ra sao)thỉnh thoảng chúng tôi cũng đi nhờ, nó chạy bon bon nhẹ hều .Hắn trổ tài nịnh đầm khen lấy khen để
- Xe của em thật tuyệt cú mèo ngồi lên chưa kịp đạp đã chạy.
Trong một lần đi chơi giữa câu truyện về xe bỗng em tung ra câu hỏi trắc nghiệm
- Các anh thích loại xe đạp nào nhất ?câu hỏi đơn giản nhưng phát ra từ miệng người mình đang theo đuổi nên bỗng dưng thành hiểm hóc ,bởi vì nếu trả lời em là một cái tên cao xa ,quá tầm với ,ta sẽ thành kẻ huyễn hoặc thích sao trên trời, còn nếu đưa ra một cái tên quá cọc cạch tầm thường, trong mắt nàng mình sẽ thành thằng thực dụng, thích vơ bèo vạt tép.Trong tôi từ lâu đã ấp ủ con xe “dreams” mang tên “Thống Nhất”không phải vì tôi dồi dào tình yêu nước nên thích xe nội mà vì hồi ấy thị trường cũng chỉ có nó là phổ biến ,và một cái gì đó kiểu bầy đàn là lúc đó có nhiều người cũng thích vậy,chẳng phải khi em hỏi tôi mới nghĩ đến nó mà từ lâu hình ảnh chiếc xe có hai tuýp thẳng sơn mầu xanh lá cây, vành nhôm,gạc đờ bu,gạc đờ sen cũng bằng nhôm bóng loáng đã in đậm trong tôi ,rất tự tin tôi trả lời em
- Anh mơ được mua cung cấp một chiếc xe thống nhất mới... ,tôi nghĩ thằng kia sẽ phải bắt chước mình...nhưng hóa ra tôi lầm hắn trả lời khôn hơn, hắn bảo
- Anh thích chiếc xe “pơ giô”như của em..., em cười
- Nhưng nó cũ rồi... ,hắn nói tỉnh bơ
- Xe “pơ giô” cũ vẫn tốt hơn xe “Thống Nhất”mỡi... ,tôi không tán thành ,
- Có thể không tốt bằng,nhưng xe “Thống Nhất” là mới cứng vẫn hay hơn... ,em tỏ ra ủng hộ hắn, hỏi lại tôi nhiều hàm ý
- Nó hay hơn ở chỗ nào ạ?... .Câu hỏi khó trả lời, ai từng đi xe đạp đều biết xe “Thống Nhất” dẫu mới cũng không thể so với “pơ giô”, vì hình thức thô ,phụ tùng kém bền ,dù được mông má đến mấy khi đi vẫn nặng hơn xe “pơ giô”nhiều,ngoài ưu thế rẻ tiền hơn ,phổ thông hơn ,chẳng có gì nổi trội hơn cả . Bí quá tôi viện qua lý do khác
- Với khả năng của mình anh chỉ dám mơ đến vậy thôi... .Rất dí dỏm em đưa ra tiếp câu hỏi
- Thế các anh thích lấy được người vợ như thế nào..., không hẹn mà hai thằng tôi đều tranh nhau nói
- Giống như em ấy... ,em cười ranh mãnh
- Các anh đã biết nhiều về em đâu... ,nếu như em chỉ...là chiếc xe cũ thôi thì sao ?... ,tôi phản bác dứt khoát
- Em không thể như vậy được... ,cười rất nhẹ
- Không có gì là không thể đâu anh ,sinh ra giữa cõi trần ,ai là người không thể dính bụi ,cái gì rồi cũng có lúc trở nên cũ kỹ,nhìn như vậy để sau này khỏi thất vọng , cũ,mới ,và tình cảm trong ta, cái nào mới đích thực là cội nguồn yêu thương,có vậy ta mới không chán nhau, không thất vọng về nhau,tránh cái nhìn nhếch nhác, xộc xệch xem thường nhau trên từng đoạn đường đời quá nhiều gió bụi, em rất ghét việc đặt sự khởi đầu của tình yêu vào sự trinh tiết của người con gái
Một cái gì đó chạm vào lòng tự ái ,cảm nhận xót xa thua thiệt đầy bất công khiến tôi không chấp nhận điều này
- Không ! trong đời anh chưa hề yêu ai, thậm chí còn chưa nắm tay một đứa con gái nên anh cần trước hết là sự công bằng trong tình yêu ,anh cần một người vợ cũng phải như vậy, phải chưa một lần yêu ai ,phải là gin...đó cũng là danh dự của thằng con trai..., em cười đến hiền và dễ thương
- Một sự sòng phẳng, chẳng ai bị thiệt,bị hy sinh cái gì nhỉ, tình yêu chia đều cho cả hai ,danh dự của riêng mình vẹn nguyên ,rất rất công bằng...,nhưng anh ơi ,cái gì sẽ làm trọng tài bảo đảm cho những điều này...và anh có tin vào sự vô tư ở vị trọng tài ấy không mới là điều quan trọng...
- Cái đó thì không biết, nhưng đời người ta chỉ lấy vợ có một lần nên phải là “đập hộp” ,y như mua xe cung cấp ấy ,một lần thôi nhưng phải là mới
- Kể cả khi mua về không dùng được...
- Nhưng mình phải là người chủ đầu tiên và duy nhất...
- Thế anh mua xe để làm gì?
- Để đi...
- ...thế thì không liên quan tới mới hay cũ...mà tốt hay xấu mới quan trọng...tất nhiên được cả hai thì càng tốt...
- Thường thì mới đồng nghĩa với tốt...
- Không hẳn...nó còn phụ thuộc vào vật liệu và trình độ của người làm ra nó,không ai bảo túp lều tranh mới lại tốt, bền, chắc chắn, hơn pháo đài cổ...
- Nhưng anh vẫn cứ thích mới...
- Để làm gì hở anh ,khi mà nó chỉ là cái thoảng qua rất mơ hồ ,không mấy đắc dụng, chắc chắn nó cũng trở nên cũ như muôn vàn cái cũ khác...
- Nó là dấu ấn quan trọng tạo niềm tin từ bước khởi đầu để ta yên tâm tiến bước tiếp...
- Nhiều cái khác có giá trị tạo niềm tin hơn ,đâu phải ở cái ấy, vấp ngã bám theo sự xơ xuất của ta trong mỗi bước đi trên suốt chặng đường... không phụ thuộc ở bước khởi đầu...
- thế theo em nó không có ý nghĩa gì sao
- Có ,nó mang tính chất lễ vật ,của một thứ tôn giáo sinh ra từ thời hôn nhân không có tình yêu...
- Và rất thiêng liêng...
- Không ,họ chỉ coi đó là thứ lễ vật cần phải có ,một thứ tiền âm phủ ,của cái thứ tôn giáo coi vợ là đồ chơi ấy
- Anh không theo tôn giáo ấy...
- Có đấy!...Tại sao anh thích xe mới?...vì anh coi nó là đồ chơi đúng không?
- Anh muốn một sự khởi đầu hoàn hảo và tốt đẹp
- Em biết tỏng cái anh muốn rồi ,nó là sự ngây thơ càng chưa va chạm, càng ít trải nghiệm là càng mới càng tốt, sao lại cho đó là hoàn hảo nhỉ?
- Là con trai ,ai cũng muốn được người mình yêu coi là người đàn ông tuyệt vời, coi làm nơi nương tựa, làm vật che đỡ, làm người dẫn đường ,làm cội nguồn của mọi tin yêu ước mơ làm...
-Anh muốn có một cô vợ đẹp, thông minh, khỏe mạnh, nhưng phải mù, để thằng chột làm vua ,để họ luôn phải làm theo anh,nói theo anh, đi ,đứng, ăn, ngủ theo anh, suy nghĩ theo anh, là cái bóng phụ thuộc hoàn toàn vào anh đúng không? Cũng vì căm ghét ý nghĩ đó của đám con trai em đã thề phải từng trải, phải lọc lõi, phải bôn ba học hỏi để hiểu biết,để khôn ngoan trước khi lấy chồng ,em không muốn làm chiếc xe thống nhất mới cứng phân phối theo tiêu chuẩn cho các anh ,em là chiếc xe “Pơ giô” có thể không mới nhưng rất tốt,sẽ đồng hành với người thương em trên suốt chặng đường đời,em là người vợ độc lập,có ích, biết sống theo lẽ phải, không hiền ngoan , không làm người giữ nhà .Các anh có chấp nhận được điều này không?... ,tôi lặng im không nói được gì nữa ,lúc này hắn ,thằng bạn thân của tôi ấy, mới thở phào một cái rồi thủng thẳng
- Anh chấp nhận...anh chấp nhận ngay từ đầu rồi còn gì...anh không đặt tiêu chuẩn để tính điểm cho tình yêu ,ta yêu thể xác và tâm hồn hiện hữu và cả những cá tính mạnh mẽ của nhau,anh cũng thích một người vợ độc lập cùng tồn tại,hòa hợp ,đồng cảm yêu thương nhau ,nếu còn tính toán,lăn tăn điều gì đó thì chưa phải là yêu... ,nói đến đây hắn vỗ vào vai tôi hỏi
- Tao nói thế đúng không mày... .
Cuộc đấu coi như đã ngã ngũ , vẫn phân vân về cái điều em nói “nếu em là chiếc xe cũ” ,tôi bỗng nhìn xoáy vào hắn xem cái mặt đẹp trai kia, nói dại nếu có thêm cặp sừng thì nên để nó chồi lên ở chỗ nào cho hài hòa đẹp đẽ nhỉ... .Cuối năm ấy họ tổ chức một đám cưới hết sức đời sống mới ,trong vai trò là bạn thân của cả 2 ,tôi tận tâm cờ ,đèn ,kèn ,pháo và làm một phù rể kiêm hoạt náo viên xuất sắc. Sau tết ,tôi được cơ quan phân cho một chiếc xe cung cấp chính hiệu “Thống Nhất”,mới cứng, tất nhiên phải đưa ra mấy bác thợ thay bi,lau dầu ,xiết lại ốc vít mới dùng được .Mùa hè nóng bỏng năm ấy tôi cũng về quê “Đập hộp” một cô thôn nữ .Từ đấy đường chia đôi ngả ,hắn chuyển sang cơ quan vợ ,một cơ quan ngoại vụ nào đó ,hắn không cần tôi vì đã có vợ,tôi cũng không thể theo hắn vì vợ tôi luôn cần tôi .Vợ chồng hắn thường sống ở nước ngoài ,thỉnh thoảng có gửi về tặng tôi vài món đồ làm bà xã tôi tôi thích mê mẩn ,vợ chồng tôi về vui thú nơi điền viên hàng ngày tôi ra phố làm việc ,chủ nhật và những lúc rỗi nhàn cũng ra đồng cuốc bẫm cày sâu cùng vợ, thỉnh thoảng có dịp vợ chồng hắn cũng về ăn tết trong nước ấy là dịp để tôi trổ tài canh nông ra vườn nhà đánh tặng hắn một cây đào thế mà tôi uốn tỉa rất công phu,còn em(tức vợ hắn lại đánh xe lên tận điện biên,lai châu,hay lạng Sơn gì đó) mua tặng tôi một cành đào rừng thật to,nhiều khi chọc lên tận nóc nhà ,cuộc đời trôi bình lặng hắn có một thằng con trai đậu tiến sĩ ở một trường danh tiếng bên nước ngoài,còn tôi đập cái hộp hơi mạnh nên nó vỡ ra nhiều sản phẩm những mấy cái tàu há mồm và chúng đều học hành chẳng ra sao. Từ mấy năm nay, vợ chồng hắn và tôi đều đã nghỉ hưu ,mới rồi họ có mời vợ chồng tôi lên trang trại riêng tận Ba Vì dự lễ cưới vàng, bà xã tôi không đi vì xưa nay bà không quen đi xa ,mình tôi phóng xe máy lên ,ôi cái trang trại to và đẹp làm sao ,cỏ cây hoa lá tốt um ,tôi khoái nhất mấy luống rau sạch trồng thẳng tắp ,nhưng điều làm tôi ngạc nghiên là chính cái thằng con trai của họ, cái thằng tiến sĩ ấy,nó cầm cuốc vun lại mấy luống rau cứ thoăn thoắt như nông dân chính hiệu tôi hỏi
- Ai dạy cháu làm những việc này . nó bẩu
- Là mẹ con ạ...tôi kéo nó vào nhà ,bên trong lão bạn tôi cùng vợ và đứa con dâu ,dâu tây chính cống đang sắp cơm cho bữa liên hoan,cô dâu tây,vung tay dao chặt thịt gà chan chát làm tôi phát hoảng, mình chặt chưa chắc đã gọn như nó, em tự hào khoe
- Anh xem em huấn luyện được đứa con dâu có giống Việt chính gốc không...
Trước bữa ăn tôi đọc lại bài diễn văn tôi đã đọc cách đây 50 năm, tất nhiên với giọng phều phào hơn nhưng vẫn không kém phần hoạt náo ,và cũng phải chỉnh sửa vài chi tiết cho phù hợp vì ở đám cưới đầu là tác hợp cho hai kẻ người dưng nước lã còn lần này là xiết chặt thêm cho hai người đã là vợ chồng và quý nhau như vàng ấy,xong suôi họ mời sang thăm phòng của đôi uyên ương già, trang bị đơn giản nhưng ấm cúng, đặc biệt đối diện chiếc giường đôi họ vẫn treo trang trọng một chiếc xe đạp cũ,nhìn kỹ đấy là chiếc “pơ giô” của em ngày xưa ,tôi lấy chân đá nhẹ vào “pê đan” xích líp vẫn ro ro như mới,tự nhiên tôi buột mồm
-Xe cũ...thế mà tốt... ,em quắc mắt lườm tôi cười
- Hồi ấy xe cũ nhưng người ta vẫn mới ,ông xã em cũng đập hộp chẳng kém gì anh đâu ,nhưng cái hộp này tốt nó không vỡ tung tóe như hộp nhà anh... à mà thằng lớn nhà anh bằng tuổi thằng nhà em đấy nó tên là gì ấy nhỉ...rượu làm tôi chếnh choáng một đống tên hiện ra mà tôi cứ lẫn lộn chẳng nhớ nổi tên thằng lớn là thằng nào cả ,rõ khổ tại nhà tôi đến lắm tên...
.Xe đạp cũng phải đăng ký, cũng biển trắng ,biển xanh,biển đỏ i như ô tô thời nay ,nó vừa là phương tiện để đi làm ăn, lại vừa là thứ để người ta đem ra chưng diện ,khá nhiều bác nông dân mua được chiếc xe về chẳng dùng đi đâu(hồi ấy không có dịch vụ du lịch ,gần như không có hàng hóa bán tự do ,rất ít dịch vụ giải trí ,chỉ có mấy ngày lễ quốc gia quốc tế ,không có lễ hội cũng như lễ chùa ,nhu cầu đi lại rất ít ngoại trừ thăm hỏi nhau ,nên có khi cả năm chẳng cần đi đâu)chỉ làm nhõn việc buộc dây thừng treo mé gian giữa ,thỉnh thoảng bọn con cháu đến quay ngược xích líp nghe con cá nó quẫy tạch tạch ,hoặc dánh vào cái bàn đạp cho nó quay nghe hòn bi chạy ro ro ,lấy thế làm hả hê ,trai tráng cổ xưa có tiêu chí “Tậu trâu lấy vợ làm nhà” Ngày đấy chúng chuyển thành “Tậu xe lấy vợ làm nhà” tậu được cái xe rất quan trọng ,nó đánh giá đẳng cấp ,năng lực của người ta.Tậu được cái xe đẹp có nghĩa hoặc là gia đình có người làm lớn nên mới được phân tiêu chuẩn mua cung cấp hay phân phối xe loại đẹp, hoặc đó là anh giỏi xoay sở móc ngoặc,lắm tiền, mua được xe sang ,gì thì nó cũng nói lên tiềm năng của anh chủ, tất nhiên đó cũng là yếu tố quan trọng để làm xanh thêm mắt người trong mộng. Ngược trở lại lại cũng vậy, cô gái sở hữu chiếc xe đẹp phải là con cưng của gia đình bề thế ,hoặc là kiều nữ của một nhà giầu có ,nó có thể châm ngòi cho một cuộc tình đầy chất thơ .Đầu bảng lúc bấy giờ là những chiếc Peugeot gọi nôm na là “Pơ giô”nó hội đủ các yếu tố là Nổi tiếng , bền chắc, nhẹ ,đẹp và rất hiếm,vì nó do một hãng bên Pháp sản xuất, mà khi đó nhà nước ta không có quan hệ giao thương,ngoài ra còn có một số xe thuộc các nước XHCN nhưng cũng rất hiếm ,chỉ những ai đi nước ngoài về ,hoặc thuộc diên “C Ô CC” mới có, thông dụng nhất bấy giờ là chiếc xe mang tên “Thống Nhất” do nhà máy xe đạp Thống nhất nằm ngay chỗ phố Thái Hà sản xuất ra, na ná kiểu dáng xe đạp Pháp nhưng nội100%, đồ nội thường là dở ,một phần do chất liệu vật tư nhưng phần nhiều do ý thức người làm ra nó kém ,xe mua về bao giờ cũng phải vác ra thuê mấy bác thợ sửa xe mông má đẽo gọt thêm vài nhát mới đi được (cái thủ thuật đánh tráo phụ tùng lấy mới thay cũ có lẽ sinh ra từ đấy),những chiếc xe thống nhất hồi ấy được bán theo hình thức cung cấp và phân phối của ngành mậu dịch, phiếu phân phối gửi về các cơ quan ,cơ quan lớn mỗi năm được một vài chiếc ,cơ quan nhỏ vài năm mới được một chiếc,người ta phải trải qua bình xét soi mói trên nhiều lĩnh vực đến tóe lửa mới có được, ở nông thôn được bán phân phối ,giá cao hơn cung cấp(thường là gấp đôi), một phần bán cho cán bộ nông thôn( cũng phải qua bình xét) số còn lại dùng để khuyến khích các hộ nông dân nuôi được nhiều lợn, gà, ngan, ngỗng,vịt, bán cho nhà nước, chiếc xe thời đầu còn có dấu OTK (kiểm tra chất lượng sản phẩm), về sau vì là hàng phân phối thối cũng mua nên chẳng cần OTK ô tê kiếc gì hết,ông nhà máy chỉ cần phệt hai chữ “hợp cách” là được phép tung ra thị trường vì thế mà chất lượng càng kém ,chỉ húc nhẹ một phát không gù khung thì cũng gãy tuýp cong pê đan ,vậy mà xe đạp vẫn hiếm ,khối anh biên chế nhà nước hẳn hoi nhưng vì kém miệng hoặc kém thâm niên gì đó mà vẫn không có xe đi ,chờ cả chục năm vẫn không đến lượt, nhiều anh về hưu còn ôm hận không được mua xe cung cấp, đi làm còn vậy nói gì đến từng lớp học sinh,sinh viên ,không biết đâu là nơi đầu tiên phát ra câu trân ngôn“Yêu xe hơn yêu vợ” người ta đồ rằng từ cánh lái xe vì hồi đó ngành này rất cổ xúy khẩu hiệu “Yêu xe như con ,quý xăng như máu” có thể từ đấy họ lai tạo ra phiên bản khác .Cũng có người bảo câu đó từ cánh bộ đội ,vì trong quân đội người ta vẫn trau dồi cho lính tráng câu tụng niệm“Súng là vợ ,đạn là con” chỉ cần tu sửa nhân vật một chút là cũng ra được câu trên ,hành vi này thể hiện ngay dưới yên xe,luôn túc trực một miếng vải sạch đi vài km lại xuống lau ,khiến chiếc xe lúc nào cũng bóng cáu, trời hơi có mưa là đã cõng xe lên vai hiên ngang hành quân xa dẫu có nhiều gian khổ
Sẽ chán ngắt nếu cứ nói mãi về xe đạp, dù cho xe đạp cũng có rất nhiều điều để nói ,và cũng không hề thấp kém nét trữ tình .Có điều nếu chuyển sang đề tài về tình yêu của người ta thời này thì hay hơn ,truyện người ta yêu nhau ở cái thời còn rất đạp xe ấy, nó cách nay hơn nửa thế kỷ ,những chàng trai,cô gái của thời đưa đón dâu bằng xe đạp ấy giờ đã thành ông ,thành bà có khi thành cụ rồi, người yểu mệnh thì đã ra tá túc ở trường mầm non mang tên nghĩa trang , nghĩ lại cũng thấy có nhiều cái hay phết, nó cứ lăn tăn nhồn nhột như nằm trên chiếc chiếu kết bằng hạt gỗ, lộm cộm mãi tới tận bi giờ .
Tình yêu thì muôn đời nay vẫn thế ,khắp nơi trong cõi người trên trái đất này đều thế. Vậy mà nói đi nói lại không hề thấy nhàm chán ,từ trẻ tới già đây là đề tài này dễ chia sẻ nhất, bắt chước nhau , không bị cho là nhái, vận dụng không mua bản quyền cũng không ai bảo là đạo ,bởi vì anh viết ra dù hay,anh kể ra dù hay ,cái sự yêu ấy vẫn là của anh ,ai mà sờ mó vào được ,hay ở chỗ nó cho những gợi ý tham khảo ,nó đưa lại một vài ý tưởng, hun đúc một vài ước mơ .Việc tôi yêu mới là thực tế của tôi ,mà với tôi, tình yêu của tôi mới là thiết thực , đích thực ,mới là chuẩn cho tôi, trái đất dẫu trải qua muôn đời thì cũng chỉ có tôi mới yêu được cho tôi ,và biết yêu cho tôi, y như người ta ăn cơm vậy ,anh có thể kể tràng giang đại hải về các món cơm tây, cơm tàu ,các mâm cỗ sang thượng hạng, các bữa tiệc cung đình của các pha ra ông Ai Cập thời cổ đại, các bữa tiệc xa xỉ của hoàng đế Trung Hoa ,các món thượng thặng tiến vua ,giỏi lắm là anh giúp tôi tiết ít nước bọt ,chứ miệng tôi có khi nào cảm thấy được tí hương vị nào đâu .Tóm lại khá lắm là anh cho tôi biết có những món ăn như vậy, cao hơn nữa là làm tôi thèm, tôi ước mơ tìm kiếm, chứ mức độ đáp ứng thực tế không chắc đã bằng bát cơm chan canh cua của bà xã tôi ,cái thứ mà khi không ăn được nữa là đến lúc thèm đất thích nghe kèn .
Nói về yêu nhiều thì lại lu mờ mất cái xe đạp, mà không có cái xe đạp nó sẽ giảm ý nghĩa câu truyện .Truyện liên hệ giữa tình yêu với xe đạp rất hiếm (tất nhiên nó chỉ sẩy ra trong thời buổi tình yêu rất quý mà xe đạp cũng rất quý)mà thế quái nào cái của hiếm ấy lại rớt trúng tôi .Chỉ tại hồi ấy ấy tôi và thằng bạn chí cốt cùng mê một cô em làm nghề thông dịch viên, nói là mê vì tình cảm mới chỉ nẩy sinh từ một phía. Em rất xinh ,rất thông minh và khá từng trải .Thằng bạn tôi được sinh ra và lớn lên trong thành phố, dáng vẻ thư sinh ,bản lĩnh giao tiếp rất khá và cực kỳ tháo vát trong mọi công việc , hắn rất tích cực tham gia đi thực tế về nông thôn ,hết gặt lúa ,đào mương ,chống hạn với bà con nông dân ,lại tham gia vận động nếp sống mới, bổ túc văn hóa, đào giếng và dùng nước giếng thơi và làm hố xí hai ngăn nên hắn được nông thôn hóa cao độ, bộ đồ chuẩn luôn là chiếc áo xơ mi nhuộm màu gụ,cắm thùng trong cái quần âu tím than, cách ăn vận giản dị chói lòa màu sắc công nông liên minh khiến ai nhìn cũng mến .
Ngược lại với hắn là tôi, sinh ra từ trong từng lớp nông dân vươn mình “Đời ta đau thương nhưng ta có ngàn sức mạnh,chủ nhân nơi thôn xóm giữ lúa vàng...”(lời một bài hát thời đó) lớn lên giữa sự suy tôn và sự ngộ nhận ngây ngất khiến tôi ngỡ rằng cái thành phần cơ bản của mình sẽ là chìa khóa vạn năng mở toang mọi cánh cổng, và sức mạnh của nó xẽ san bằng mọi trở ngại trên các nẻo đường, điều ấy làm tôi trở nên mạnh mẽ(nhiều khi thành thô thiển),tự tin một cách thái quá, nó khiến tôi ghét cay ghét đắng và rất dễ nổi đóa trước những ý kiến, những phong cách, những hành động, trái với suy nghĩ của mình. Những thằng bạn cương trực va vào tôi đều bật ra hết, riêng với thằng này tôi lại rất hợp ,bởi vì hắn là thằng không bao giờ đối đầu với tôi ,tôi làm việc gì,hay bày tỏ ý gì, khi nào hắn cũng khen “Mày làm thật hay” “Mày nghĩ thật sáng” và thường nèo thêm cái đuôi “Nhưng giá mà mày làm thế này thì hay hơn” “Nếu được mày nghĩ theo hướng này thì tuyệt vời hơn”tất nhiên tôi thường theo cái “nhưng giá mà”,cái “nếu được” của nó, nhiều khi quay ngược với ý định ban đầu 180 độ nhưng không hề làm tôi cảm thấy bị mất bản quyền phát minh sáng tạo .
Hắn cần tôi ,vì hắn vốn là thằng xông sáo nhưng lại ngại va chạm ,hắn không thích bị người ta viết thêm vài điều không hay vào bản lý lịch tiểu tư sản của mình ,còn tôi sẵn cái máu đại trượng phu bất cần đời luôn sẵn sàng làm tấm khiên cho hắn che đỡ những mũi tên ngọn giáo ,hắn rất xông sáo nên phải dùng tôi thường xuyên ,chúng tôi lúc nào cũng cập kè với nhau ,nhiều lúc cũng thấy mình hơi giống một quân bài nào đó,nhưng mà vẫn hài lòng bởi vì tự nghĩ không có hắn mình chẳng làm được việc cóc gì ra hồn.
Dùng lẫn nhau ,bù đắp khiếm khuyết cho nhau ,nể phục lẫn nhau, chịu ơn lẫn nhau ,khiến tôi với hắn thành cặp bài trùng sinh tử ,và việc cùng mê một cô gái là điều rất rất tự nhiên ,cứ như trời an bài vậy. Công bằng ra là hắn mê trước, vì hắn là thằng tinh khôn như ma ấy ,còn tôi, ông trời cho con mắt quá hồn nhiên nên nhìn đất cát ,cỏ cây ,hoa lá và cả con người nữa ,cái gì cũng sàn sàn như nhau, cảm nhận khá lắm là phân định được giống đực,giống cái ,đàn ông đàn bà, tán tụng vẻ đẹp nhiều lắm cũng chỉ đến “em xinh là xinh như cây lúa”(lời bài hát chèo). Hắn phải chỉ ra cho tôi từng chi tiết, nét nào của em là tinh hoa của vẻ đẹp con gái, nét nào của em là tỏ rõ sự thông tuệ anh minh ,nét nào là tiêu biểu cho tâm hồn bay bổng ,lãng mạn ,và khỉ thật, tôi thấy hắn chỉ ra trúng hết trơn hết trọi.Thế là tôi bắt đầu mê như điếu đổ ,tôi lao theo cuồng nhiệt và tất nhiên luôn phải đi kèm với hắn để còn nghe hắn phát hiện ,chỉ ra thêm những cái đẹp ,cái hay nữa của em, đặng làm cho tôi càng thêm đắm đuối. Cái cảm giác hơi thụ động,hơi bị lôi cuốn theo cái cảm xúc của hắn nhiều khi cũng lập lòe xuất hiện ,nhưng mà vì tôi quá giản đơn,và thô cứng, nên không tài nào tìm ra thêm điều gì mới mẻ ,khác lạ hơn những điều hắn đã vạch ra.
Cuộc tình kiểu ấy nếu ở châu âu cổ xưa chắc chắn sẽ dẫn tới cuộc đấu súng khốc liệt cho dù họ là những người bạn của nhau , nhưng đây là xứ ta ,xứ sở của sơn tinh ,thủy tinh, nơi các cô gái thường lựa chọn các chàng trai cho mình thông qua tài trí, thể hiện ở các mẹo vặt của họ .Tôi cam đoan rằng dù đào tung cả quả địa cầu các nhà khảo cổ học cũng không thể tìm ra hóa thạch của voi chín ngà, gà chín cựa,ngựa chín hồng mao, ấy thế mà hồi ấy lão Sơn Tinh láu cá lại kiếm ra những thứ đó và lấy được Mỵ Nương ngon lành ,sự kỳ lạ ấy kéo dài mãi tới kỷ keo con voi người ta mới vỡ lẽ một điều là ai cũng có thể làm được việc này, tỷ như thằng cha bán cây cảnh gắn từng chùm quả chĩu chịt lên cái cây chẳng hề có một quả mốc nào ,cũng như cái thằng gắn hàng loạt nụ hoa trà kép lên gốc cây hoa trà đơn để lừa thiên hạ mua trong các dịp lễ tết ,đấy là chưa tính đến việc cấy thêm đúng chủng loại kiểu gắn thêm ít trái lên cây cho đẹp mắt,đưa trở lại mấy bông hoa đã rụng cho cành hoa thêm sinh động ,cắm lại cái cuống cho trái cây hoàn mỹ, cả khi ta mua phải hàng nội đặc xịt nhưng mà lại có dán mác hàng ngoại chính hiệu, mua phải cái nhung hươu làm bằng da con chuột, mua được cái sừng tê giác được đúc bằng vôi bột, ta mới nhận ra cái dở khôn dở dại của đồng loại, phải có đến 90% đồng bào có thể bịp ta và cũng có con số từng ấy rất gà mờ có thể bị ta bịp, sự lặn ngụp trong mớ hư thực ấy làm cho đời sống của ta thêm sinh động ,tưng bừng hỷ nộ ái ố .Phải dẫn giải dài dòng như vậy vì như đã nói ở trên ,tôi và hắn là cặp bài trùng chặt chẽ và hoàn chỉnh, nếu đóng vào giữa nó một cái gì đó sẽ rất khó để biết nó sẽ ngả về bên nào, với cô em xinh đẹp kia cũng vậy. hắn khôn ngoan không khó để dò ra địa chỉ nhà em,nhưng khôn ngoan cũng làm hắn do dự ,có cho ăn kẹo cũng không dám một mình dẫn xác vào, còn tôi khi vừa biết (là do hắn chỉ cho biết) đã lôi theo hắn dũng mãnh xông lên như bộ đội xông vào đồn giặc ,tất nhiên trong hoàn cảnh đó nhạc phụ đại nhân tương lai chỉ còn nước bó tay chịu trao nộp bom nổ chậm , vấn đề còn lại là trao nó cho ai ,ông cụ không phân định được, trao toàn quyền cho cô con gái.
Quyết định sinh tử nắm trong tay người đẹp ắt tạo nên cuộc đấu khốc liết. Mãi mãi bọn mày râu sẽ không lý giải được một điều đơn giản tại sao ở thời điểm ấy ta lại dấn thân vào cuộc chơi không mấy ý nghĩa ,khiến có kẻ tiêu tan sự nghiệp ,có kẻ thành thân tàn ma dại, có kẻ khuynh gia bại sản ,thậm chí có kẻ mất cả mạng sống để giành về một thứ mà đến khi tay chống gậy ,ngồi vuốt râu mới ngộ ra rằng thực ra cũng không cần hao tổn đến như vậy.. .Ấy thế mà bấy lâu nay những cuộc so tài kiểu ấy vẫn cứ xẩy ra ,nếu là các thần linh họ sẽ thi đấu phép thuật(kiểu sơn tinh thủy tinh)nếu là nho sinh,họ sẽ đấu văn,đấu chữ, nếu cánh nhà võ họ sẽ đấu quyền cước đao kiếm, còn hồi ấy hai đứa tôi thuộc loại ăn tục nói phét nên thống nhất với nhau sẽ đấu mép, không hề liên quan đến hôn hít mà chỉ là tán dóc .Nghĩa là đấu tán, thằng nào tán giỏi làm em xiêu lòng thì được. Nếu là một cô gái bình thường, đầu em sẽ nổ tung trước khi nổ chỗ khác,bởi vì hai thằng đẹp trai thi nhau bơm vào tai em những lời có cánh(nhặt trong phim ảnh và tiểu thuyết) đại để khi hắn nói vào một bên tai em
- Nếu em muốn có một người chồng vui tính để cuộc đời em luôn thoải mái vui tươi thì hãy lấy anh, thì bên tai kia tôi sẽ nói
- Nếu em muốn có một người chồng nghiêm túc bảo đảm cho em cuộc sống chắc chắn,bền vững thì hãy lấy anh ,hoặc là khi thằng kia thủ thỉ
- Anh sẽ cùng em xây dựng những đỉnh cao của ước mơ ,thì tôi cũng thủ thỉ với em rằng
- Anh sẽ cùng em làm ra cuộc sống đẹp tươi ngay trong đời thực
Nghe những điều này em ngửa mặt lên giời cười khanh khách ,em bảo là em đã từng nghe nhiều người nói nhàm tai rùi, chán tai rùi, từ đấy khi 3 đứa đi chơi với nhau em toàn nói chuyện về xe đạp ,vì hồi đấy tôi và thằng bạn đều không có xe,mỗi lần đi chơi với em, hai thằng đèo nhau hoặc là trên cái xe mượn của ông già tôi ,chiếc xe từng tham gia thồ hàng lên Điện Biên Phủ ,khung nam ,cao lêu đêu không biết tên hiệu là gì vì lớp sơn đã tróc hết từ đời tám hoánh nào rồi, ấy vậy mà nó không hề bị han gỉ như xe bi giờ,cả đôi chắn bùn cứng nhắc bằng sắt tây đều lên nước đen bóng như da con trâu,mấy anh ngoài phố hay tò mò hỏi nó là mác gì chúng tôi trả lời vắn tắt “nó là xe trâu”dở nhất là xe không có chắn xích ,việc bị xích đĩa nhai gấu quần thường xuyên xẩy ra ,nhiều khi nó kéo căng ống quần rồi kẹt cứng khiến những kẻ ngồi trên nó bị đổ kềnh ra đường biểu diễn vài động tác nhào lộn mua vui cho bà con hàng phố,để giữ an toàn, mỗi khi dùng phải lấy dây,hoặc kẹp túm ống quần bên phải lên .Thỉnh thoảng cũng dùng xe của thân phụ hắn, nghe đâu từ đời ông cụ kỵ để lại, chiếc xe rất cổ, tôi thích nhất là đôi phanh đũa với rất nhiều mấu chốt truyền lực nhìn vào thấy rắc rối không kém cỗ máy xuyên thời gian của Lê ô na đơ vanh xi ,hay nhất mỗi lần bóp phanh nó éc lên một tiếng như con heo kêu rồi mới từ từ dừng lại ,chiếc xe cũng không nhãn mác được thân phụ hắn tự sơn lấy, màu xanh lơ giữa xe cụ viết chữ HÒA BÌNH to tổ chảng nhưng mà đèo nhau đi trên cái xe ấy thấy nó nặng ơi là nặng.Riêng em được gia đình cho sở hữu một chiếc “pơ giô”, chiếc xe cũ nhưng bảo trì rất cẩn thận nên tính năng vẫn hoàn chỉnh như xe mới(thực ra lúc ấy đã ai biết xe mới nó ra sao)thỉnh thoảng chúng tôi cũng đi nhờ, nó chạy bon bon nhẹ hều .Hắn trổ tài nịnh đầm khen lấy khen để
- Xe của em thật tuyệt cú mèo ngồi lên chưa kịp đạp đã chạy.
Trong một lần đi chơi giữa câu truyện về xe bỗng em tung ra câu hỏi trắc nghiệm
- Các anh thích loại xe đạp nào nhất ?câu hỏi đơn giản nhưng phát ra từ miệng người mình đang theo đuổi nên bỗng dưng thành hiểm hóc ,bởi vì nếu trả lời em là một cái tên cao xa ,quá tầm với ,ta sẽ thành kẻ huyễn hoặc thích sao trên trời, còn nếu đưa ra một cái tên quá cọc cạch tầm thường, trong mắt nàng mình sẽ thành thằng thực dụng, thích vơ bèo vạt tép.Trong tôi từ lâu đã ấp ủ con xe “dreams” mang tên “Thống Nhất”không phải vì tôi dồi dào tình yêu nước nên thích xe nội mà vì hồi ấy thị trường cũng chỉ có nó là phổ biến ,và một cái gì đó kiểu bầy đàn là lúc đó có nhiều người cũng thích vậy,chẳng phải khi em hỏi tôi mới nghĩ đến nó mà từ lâu hình ảnh chiếc xe có hai tuýp thẳng sơn mầu xanh lá cây, vành nhôm,gạc đờ bu,gạc đờ sen cũng bằng nhôm bóng loáng đã in đậm trong tôi ,rất tự tin tôi trả lời em
- Anh mơ được mua cung cấp một chiếc xe thống nhất mới... ,tôi nghĩ thằng kia sẽ phải bắt chước mình...nhưng hóa ra tôi lầm hắn trả lời khôn hơn, hắn bảo
- Anh thích chiếc xe “pơ giô”như của em..., em cười
- Nhưng nó cũ rồi... ,hắn nói tỉnh bơ
- Xe “pơ giô” cũ vẫn tốt hơn xe “Thống Nhất”mỡi... ,tôi không tán thành ,
- Có thể không tốt bằng,nhưng xe “Thống Nhất” là mới cứng vẫn hay hơn... ,em tỏ ra ủng hộ hắn, hỏi lại tôi nhiều hàm ý
- Nó hay hơn ở chỗ nào ạ?... .Câu hỏi khó trả lời, ai từng đi xe đạp đều biết xe “Thống Nhất” dẫu mới cũng không thể so với “pơ giô”, vì hình thức thô ,phụ tùng kém bền ,dù được mông má đến mấy khi đi vẫn nặng hơn xe “pơ giô”nhiều,ngoài ưu thế rẻ tiền hơn ,phổ thông hơn ,chẳng có gì nổi trội hơn cả . Bí quá tôi viện qua lý do khác
- Với khả năng của mình anh chỉ dám mơ đến vậy thôi... .Rất dí dỏm em đưa ra tiếp câu hỏi
- Thế các anh thích lấy được người vợ như thế nào..., không hẹn mà hai thằng tôi đều tranh nhau nói
- Giống như em ấy... ,em cười ranh mãnh
- Các anh đã biết nhiều về em đâu... ,nếu như em chỉ...là chiếc xe cũ thôi thì sao ?... ,tôi phản bác dứt khoát
- Em không thể như vậy được... ,cười rất nhẹ
- Không có gì là không thể đâu anh ,sinh ra giữa cõi trần ,ai là người không thể dính bụi ,cái gì rồi cũng có lúc trở nên cũ kỹ,nhìn như vậy để sau này khỏi thất vọng , cũ,mới ,và tình cảm trong ta, cái nào mới đích thực là cội nguồn yêu thương,có vậy ta mới không chán nhau, không thất vọng về nhau,tránh cái nhìn nhếch nhác, xộc xệch xem thường nhau trên từng đoạn đường đời quá nhiều gió bụi, em rất ghét việc đặt sự khởi đầu của tình yêu vào sự trinh tiết của người con gái
Một cái gì đó chạm vào lòng tự ái ,cảm nhận xót xa thua thiệt đầy bất công khiến tôi không chấp nhận điều này
- Không ! trong đời anh chưa hề yêu ai, thậm chí còn chưa nắm tay một đứa con gái nên anh cần trước hết là sự công bằng trong tình yêu ,anh cần một người vợ cũng phải như vậy, phải chưa một lần yêu ai ,phải là gin...đó cũng là danh dự của thằng con trai..., em cười đến hiền và dễ thương
- Một sự sòng phẳng, chẳng ai bị thiệt,bị hy sinh cái gì nhỉ, tình yêu chia đều cho cả hai ,danh dự của riêng mình vẹn nguyên ,rất rất công bằng...,nhưng anh ơi ,cái gì sẽ làm trọng tài bảo đảm cho những điều này...và anh có tin vào sự vô tư ở vị trọng tài ấy không mới là điều quan trọng...
- Cái đó thì không biết, nhưng đời người ta chỉ lấy vợ có một lần nên phải là “đập hộp” ,y như mua xe cung cấp ấy ,một lần thôi nhưng phải là mới
- Kể cả khi mua về không dùng được...
- Nhưng mình phải là người chủ đầu tiên và duy nhất...
- Thế anh mua xe để làm gì?
- Để đi...
- ...thế thì không liên quan tới mới hay cũ...mà tốt hay xấu mới quan trọng...tất nhiên được cả hai thì càng tốt...
- Thường thì mới đồng nghĩa với tốt...
- Không hẳn...nó còn phụ thuộc vào vật liệu và trình độ của người làm ra nó,không ai bảo túp lều tranh mới lại tốt, bền, chắc chắn, hơn pháo đài cổ...
- Nhưng anh vẫn cứ thích mới...
- Để làm gì hở anh ,khi mà nó chỉ là cái thoảng qua rất mơ hồ ,không mấy đắc dụng, chắc chắn nó cũng trở nên cũ như muôn vàn cái cũ khác...
- Nó là dấu ấn quan trọng tạo niềm tin từ bước khởi đầu để ta yên tâm tiến bước tiếp...
- Nhiều cái khác có giá trị tạo niềm tin hơn ,đâu phải ở cái ấy, vấp ngã bám theo sự xơ xuất của ta trong mỗi bước đi trên suốt chặng đường... không phụ thuộc ở bước khởi đầu...
- thế theo em nó không có ý nghĩa gì sao
- Có ,nó mang tính chất lễ vật ,của một thứ tôn giáo sinh ra từ thời hôn nhân không có tình yêu...
- Và rất thiêng liêng...
- Không ,họ chỉ coi đó là thứ lễ vật cần phải có ,một thứ tiền âm phủ ,của cái thứ tôn giáo coi vợ là đồ chơi ấy
- Anh không theo tôn giáo ấy...
- Có đấy!...Tại sao anh thích xe mới?...vì anh coi nó là đồ chơi đúng không?
- Anh muốn một sự khởi đầu hoàn hảo và tốt đẹp
- Em biết tỏng cái anh muốn rồi ,nó là sự ngây thơ càng chưa va chạm, càng ít trải nghiệm là càng mới càng tốt, sao lại cho đó là hoàn hảo nhỉ?
- Là con trai ,ai cũng muốn được người mình yêu coi là người đàn ông tuyệt vời, coi làm nơi nương tựa, làm vật che đỡ, làm người dẫn đường ,làm cội nguồn của mọi tin yêu ước mơ làm...
-Anh muốn có một cô vợ đẹp, thông minh, khỏe mạnh, nhưng phải mù, để thằng chột làm vua ,để họ luôn phải làm theo anh,nói theo anh, đi ,đứng, ăn, ngủ theo anh, suy nghĩ theo anh, là cái bóng phụ thuộc hoàn toàn vào anh đúng không? Cũng vì căm ghét ý nghĩ đó của đám con trai em đã thề phải từng trải, phải lọc lõi, phải bôn ba học hỏi để hiểu biết,để khôn ngoan trước khi lấy chồng ,em không muốn làm chiếc xe thống nhất mới cứng phân phối theo tiêu chuẩn cho các anh ,em là chiếc xe “Pơ giô” có thể không mới nhưng rất tốt,sẽ đồng hành với người thương em trên suốt chặng đường đời,em là người vợ độc lập,có ích, biết sống theo lẽ phải, không hiền ngoan , không làm người giữ nhà .Các anh có chấp nhận được điều này không?... ,tôi lặng im không nói được gì nữa ,lúc này hắn ,thằng bạn thân của tôi ấy, mới thở phào một cái rồi thủng thẳng
- Anh chấp nhận...anh chấp nhận ngay từ đầu rồi còn gì...anh không đặt tiêu chuẩn để tính điểm cho tình yêu ,ta yêu thể xác và tâm hồn hiện hữu và cả những cá tính mạnh mẽ của nhau,anh cũng thích một người vợ độc lập cùng tồn tại,hòa hợp ,đồng cảm yêu thương nhau ,nếu còn tính toán,lăn tăn điều gì đó thì chưa phải là yêu... ,nói đến đây hắn vỗ vào vai tôi hỏi
- Tao nói thế đúng không mày... .
Cuộc đấu coi như đã ngã ngũ , vẫn phân vân về cái điều em nói “nếu em là chiếc xe cũ” ,tôi bỗng nhìn xoáy vào hắn xem cái mặt đẹp trai kia, nói dại nếu có thêm cặp sừng thì nên để nó chồi lên ở chỗ nào cho hài hòa đẹp đẽ nhỉ... .Cuối năm ấy họ tổ chức một đám cưới hết sức đời sống mới ,trong vai trò là bạn thân của cả 2 ,tôi tận tâm cờ ,đèn ,kèn ,pháo và làm một phù rể kiêm hoạt náo viên xuất sắc. Sau tết ,tôi được cơ quan phân cho một chiếc xe cung cấp chính hiệu “Thống Nhất”,mới cứng, tất nhiên phải đưa ra mấy bác thợ thay bi,lau dầu ,xiết lại ốc vít mới dùng được .Mùa hè nóng bỏng năm ấy tôi cũng về quê “Đập hộp” một cô thôn nữ .Từ đấy đường chia đôi ngả ,hắn chuyển sang cơ quan vợ ,một cơ quan ngoại vụ nào đó ,hắn không cần tôi vì đã có vợ,tôi cũng không thể theo hắn vì vợ tôi luôn cần tôi .Vợ chồng hắn thường sống ở nước ngoài ,thỉnh thoảng có gửi về tặng tôi vài món đồ làm bà xã tôi tôi thích mê mẩn ,vợ chồng tôi về vui thú nơi điền viên hàng ngày tôi ra phố làm việc ,chủ nhật và những lúc rỗi nhàn cũng ra đồng cuốc bẫm cày sâu cùng vợ, thỉnh thoảng có dịp vợ chồng hắn cũng về ăn tết trong nước ấy là dịp để tôi trổ tài canh nông ra vườn nhà đánh tặng hắn một cây đào thế mà tôi uốn tỉa rất công phu,còn em(tức vợ hắn lại đánh xe lên tận điện biên,lai châu,hay lạng Sơn gì đó) mua tặng tôi một cành đào rừng thật to,nhiều khi chọc lên tận nóc nhà ,cuộc đời trôi bình lặng hắn có một thằng con trai đậu tiến sĩ ở một trường danh tiếng bên nước ngoài,còn tôi đập cái hộp hơi mạnh nên nó vỡ ra nhiều sản phẩm những mấy cái tàu há mồm và chúng đều học hành chẳng ra sao. Từ mấy năm nay, vợ chồng hắn và tôi đều đã nghỉ hưu ,mới rồi họ có mời vợ chồng tôi lên trang trại riêng tận Ba Vì dự lễ cưới vàng, bà xã tôi không đi vì xưa nay bà không quen đi xa ,mình tôi phóng xe máy lên ,ôi cái trang trại to và đẹp làm sao ,cỏ cây hoa lá tốt um ,tôi khoái nhất mấy luống rau sạch trồng thẳng tắp ,nhưng điều làm tôi ngạc nghiên là chính cái thằng con trai của họ, cái thằng tiến sĩ ấy,nó cầm cuốc vun lại mấy luống rau cứ thoăn thoắt như nông dân chính hiệu tôi hỏi
- Ai dạy cháu làm những việc này . nó bẩu
- Là mẹ con ạ...tôi kéo nó vào nhà ,bên trong lão bạn tôi cùng vợ và đứa con dâu ,dâu tây chính cống đang sắp cơm cho bữa liên hoan,cô dâu tây,vung tay dao chặt thịt gà chan chát làm tôi phát hoảng, mình chặt chưa chắc đã gọn như nó, em tự hào khoe
- Anh xem em huấn luyện được đứa con dâu có giống Việt chính gốc không...
Trước bữa ăn tôi đọc lại bài diễn văn tôi đã đọc cách đây 50 năm, tất nhiên với giọng phều phào hơn nhưng vẫn không kém phần hoạt náo ,và cũng phải chỉnh sửa vài chi tiết cho phù hợp vì ở đám cưới đầu là tác hợp cho hai kẻ người dưng nước lã còn lần này là xiết chặt thêm cho hai người đã là vợ chồng và quý nhau như vàng ấy,xong suôi họ mời sang thăm phòng của đôi uyên ương già, trang bị đơn giản nhưng ấm cúng, đặc biệt đối diện chiếc giường đôi họ vẫn treo trang trọng một chiếc xe đạp cũ,nhìn kỹ đấy là chiếc “pơ giô” của em ngày xưa ,tôi lấy chân đá nhẹ vào “pê đan” xích líp vẫn ro ro như mới,tự nhiên tôi buột mồm
-Xe cũ...thế mà tốt... ,em quắc mắt lườm tôi cười
- Hồi ấy xe cũ nhưng người ta vẫn mới ,ông xã em cũng đập hộp chẳng kém gì anh đâu ,nhưng cái hộp này tốt nó không vỡ tung tóe như hộp nhà anh... à mà thằng lớn nhà anh bằng tuổi thằng nhà em đấy nó tên là gì ấy nhỉ...rượu làm tôi chếnh choáng một đống tên hiện ra mà tôi cứ lẫn lộn chẳng nhớ nổi tên thằng lớn là thằng nào cả ,rõ khổ tại nhà tôi đến lắm tên...
Y - C
HOA TULIP at 08/10/2011 09:59 pm comment
Ui! lâu quá cháu ghé thăm chú, đọc truyện mà càng thấm cái nghèo cái khổ của thời cha ông. Bây giờ hầu như ai nghèo cũng có cái wuay Tầu chú nhỉ? Các em chân dài thì lại ngó xế hợp thoai. Hi!
Yên chi at 08/11/2011 07:53 pm reply
Cám ơn HOA TULIP ghé thăm .giầu nghèo chỉ là truyện tương đối thôi cháu ạ . Hồi ấy các chú vận tự động viên mình " thời xưa các vua Hùng chẳng ai có xe đạp mà đi" hi hi Chúc cháu buổi tối hạnh phúc an lành nha
HAT CAT _ DIỆU SINH at 06/26/2011 05:23 pm comment
Người ta mua "Mec" mua "No...'' . Còn ông Thống Nhất ngày xưa ông xài! Yên chi ơi, Yên chi ơi. Cháu nghỉ hè rồi , viết " log" đi nha! Nếu không Cát đến tận nhà Mù mù mịt mịt... Thế là ... Sợ không????
Yên chi at 07/03/2011 08:09 pm reply
Cám ơn hat cat ghé thăm lâu lâu mình mới vô blog nên trả lời muộn ,thông cảm cho nha Đứa con bé nó vừa bế con đi ra Đứa con lớn nó lại vẽ truyện làm nhà Giao ông ngoại đứng ra trong nom giúp Thế là lại bận hơn trước cơ Đành cố tranh thủ tuần một buổi Viết bài góp vui bà con nha
Binhnguyen at 06/24/2011 10:27 am comment
Câu chuyện về chiếc xe đạp hay quá... đằng sau chiếc xe nhỏ bé đó rất nhiều vấn đề, là suy nghĩ, tình cảm con người, là nhận thức và quan niệm về cuộc sống. Cảm ơn bác YC nhé
Yên chi at 06/25/2011 06:38 am reply
Cám ơn Binhnguyenmc ghé thăm và chia sẻ, trong cuộc đời rất riêng ta cũng cần đổi mới tư duy để tiến lên .Chúc bạn ngày mới nhiều niềm vui nha
NGỰA MỎI CHÂN RỒI at 06/24/2011 08:58 am comment
Đã qua rồi cái thời: Một yêu anh có may ô Hai yêu anh có cá khô ăn dần ba yêu rửa mặt bằng khăn Bốn yêu có thuốc đánh răng đều đều.. . Đọc bài viết của bác mà nhớ cái thuở hàn vi quá!
Yên chi at 06/25/2011 06:31 am reply
Cám ơn Ngựa mỏi chân rồi ghé thăm Ngày xưa nghèo quá nên giầu ước mơ ,bọn trẻ bi giờ giầu rùi nên ít mộng mơ và chỉ thích chơi điện tử Chúc bạn ngày mới nhiều niềm vui nha
LỜI CỦA GIÓ at 06/23/2011 10:19 am comment
Yến Chi viết cứ tưng tửng, tưng tửng làm cho chuyện thật cứ như phịa. Ai đã trót đọc không dừng lại đươc - khổ ghê!
Yên chi at 06/24/2011 07:30 am reply
Cám ơn Đinh Bắc ghé thăm chặp nầy mình cũng bận tùm lum nên ít đi thăm nhà các bạn, lâu lâu cố viết một bài để duy trì blog .Chúc bác ngày mới nhiều niềm vui nha
LeHa at 06/20/2011 09:08 pm comment
Ghé anh cảm ơn anh vẫn sang thăm ngôi nhà lặng lẽ của HV . Những dòng thơ chia sẻ thật ấm áp nghĩa tình. đã có một thời người ta thật khốn khổ: Ao ước đủ thứ, thèm đủ thứ, thế nhưng lòng tự trọng lại không bao giờ thiếu phải không anh Yên Chi?
Yên chi at 06/24/2011 07:25 am reply
Cám ơn hongvan ghé thăm cuộc đời vốn nó là vậy bạn ạ . Chúc bạn ngày mới nhiều niềm vui nha
Hoa Cúc at 06/19/2011 10:24 pm comment
Qua nhà bác rủ bác đi uống trà
Yên chi at 06/20/2011 06:40 am reply
Cám ơn orchid ,tách trà thật tuyệt vời chúc bạn một ngày vui vẻ nhiều hạnh phúc
Hoa Cúc at 06/18/2011 10:34 pm comment
Chúc bác buổi tối êm đềm
Yên chi at 06/20/2011 06:36 am reply
Cám ơn o ghé thăm ,có bạn lại thăm là mình thấy êm đềm rùi .Chúc bạn ngày mới nhiều niềm vui nha
the nhan at 06/18/2011 09:26 pm comment
Anh viết khoẻ thật! giọng văn "ngàn năm văn vật"bây giờ hiếm hoi quá...vì rất chân thật...Chúc anh khoẻ.
Yên chi at 06/20/2011 06:32 am reply
Cám ơn the nhan ghé thăm vẫn là kể lại mấy truyện cũ để các bạn đọc cho vui thôi bạn ạ .Chúc the nhan ngày mới an lành hạnh phúc nha
Hai at 06/11/2011 08:19 pm comment
"Một yêu anh có Sen-kô Hai yêu anh có Pơ-giô cá vàng Ba yêu nhà cửa đàng hoàng Bốn yêu hộ khẩu rõ ràng Thủ đô..." Lâu quá hôm nay mới ghé nhà anh Chúc anh vui
Yên chi at 06/12/2011 09:29 pm reply
Cám ơn haixuanxh ghé thăm ,ngày xưa đồng hồ,đài ,xe đều rất quý thế nên chị em mới có câu "Ông già thì mặc ông già Miễn là ông có cái đài đeo hông Tôi về tôi ở với ông Nay mai ông chết tôi lấy không cái đài Nếu ông không có con trai Thì tôi sẽ lấy cả đài lẫn xe" Bây giờ cái gì cũng nhiều bác nhỉ ,chúc bác buổi tối nhiều niềm vui nha
Cựu Chiến Binh at 06/11/2011 04:08 pm comment
Bác nhỉ ,hồi ấy xe peugeot chỉ có nhà giầu mới có ợ,sau đó mới đến Phượng Hoàng,Vĩnh Cửu, xe Thống Nhất cũng phải phân phối Peugeot nhà Bác xích líp vẫn ngon lành,thì đúng là đồ Ngoại tốt hơn đồ nội rồi.Chúc Bác vui nhé
Yên chi at 06/12/2011 09:22 pm reply
Cám ơn Cựu Chiến Binh ghé thăm ,xe "pơ giô"ngày xưa hiếm lắm ,cho đến ngày nay vẫn hiếm,ít người có chắc là vì giá thành cao. Chiếc "Thống Nhất"nhà mình giờ cũ quá bán cho đồng nát họ cũng không thèm mua he he.Chúc Cựu buổi tối nhiều niềm vui nha
Hoa Cúc at 06/10/2011 11:51 pm comment
Câu chuyện của bác ban đầu tưởng rời rạc, nhưng đọc xong orchid thấy khoái chí bác ạ, câu chuyện kết thúc bất ngờ và cho ta thấy tư tưởng thoát ra khỏi cái thói đạo đức giả, luẩn quẩn như của mấy cái anh trọng hình thức mà quên đi cái chất bên trong, coi phụ nữ như vật sở hữu, nhưng ở đây cũng không quá đề cao sự phá rào của phụ nữ, họ vẫn phải như thế nào đây thì mới có thế hệ con cháu cầm cuốc vun lại mấy luống rau cứ thoăn thoắt như nông dân chính hiệu, vung tay dao chặt thịt gà chan chát... . orchid nghĩ : ngày hôm nay anh bạn (nhân vật trong câu chuyện ấy) được sung sướng hơn nhân vật tôi cũng xứng đáng thôi, vì anh ta dám chuộng cái chất của chiếc xe, đồng thời cái chất đó được anh ta "sử dụng" hữu ích chứ không chỉ buộc dây thừng treo mé gian giữa của mấy cái anh sĩ diện hão. Vài lời lung tung như thế, có gì không phải bác cứ chỉ bảo cho orchid nha. Chúc bác tối êm đềm và ngủ ngon
Yên chi at 06/12/2011 09:16 pm reply
Cám ơn orchid ghé thăm ,đúng như bạn nghĩ để đến được với cái mới ngoài hiểu biết còn cần có lòng dũng cảm .Chúc bạn buổi tối hạnh phúc nhiều niềm vui nha
HAT CAT _ DIỆU SINH at 06/10/2011 08:22 pm comment
Lắm ý nghĩa qua đấy . Rõ YC là người : "NÓI DZẬY MÀ KHÔNG PHẢI DZẬY" Chúc cuối tuần vui vẻ nghe!
Yên chi at 06/10/2011 09:18 pm reply
Cám ơn hat cat ghé thăm kể lại câu truyện nó là dzậy .Chúc cát buổi tối nhiều niềm vui nha
Hoàng Hôn Tím at 06/10/2011 04:21 pm comment
Câu chuyện hay quá.
Yên chi at 06/10/2011 09:14 pm reply
Là kể lại truyện của một thời ấy mà, Chúc Tím vui khỏe nha
Hoàng Hôn Tím at 06/10/2011 04:08 pm comment
"tôi gét cay gét đắng" Anh ơi, sửa chút nhé...
Yên chi at 06/10/2011 09:11 pm reply
Cám ơn cô giáo nha ,cái tật này mình hay mắc từ hồi còn là học sinh hơi lơ là một chút là bị lại
Hoàng Hôn Tím at 06/10/2011 04:05 pm comment
ÔI dài quá, đọc được một nửa rê chuột xuống vẫn còn tem, em tem đã rồi đọc tiếp... Hihi...
Yên chi at 06/10/2011 09:09 pm reply
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét