Sau tết thời tiết thất thường .Mấy lão hay đi tập sớm bị viêm mũi ,đi viện khám ,thuốc thang hồi lâu không khỏi,không biết ai mách mà có lão biết mình có bài thuốc chữa viêm mũi bằng lá cây cứt lợn mò đến hỏi
.Báo chí họ đăng chán rồi, truyền tai nhau cũng mòn lỗ nhĩ ,nhưng mà kiểm chứng thì ai mà biết được ,hỏi thì mình phải bảo thôi...nhưng mà khỏi bệnh hay không có mà thánh mới biết .Truyện trước nó là vầy.
Hồi chiến tranh, thuốc men thiếu, trang bị không đủ ấm, lính tráng hay bị viêm mũi, nhất là mùa đông nó cứ tái đi tái lại rất lâu, mà cái bệnh ấy lại không được tính là bệnh nên chẳng ai chữa, lúc nào cũng sụt xịt như khóc đám ma . Mình cũng hay bị dính bệnh ,đợt ấy có thằng y tá là người đồng hương, nó quan tâm cứ bảo mình phải chữa, nhưng mà tây y chỉ có mỗi cách tiêm pê ni ci lin ,đau bại mông mà cũng không khỏi,nó liền bày cho mình cách dùng lá cây “cứt lợn”, mình còn nghi ngại .Thuốc tây,đóng lọ thủy tinh nút trong ,nút ngoài, nhãn ngoại, còn chẳng ăn ai nữa là ba cái lá “cứt lợn”. Một hôm ăn cơm trưa xong, nó đưa cho mình một nắm lá, bảo đây là lá “cứt lợn”mang đi rửa sạch giã ra vắt lấy nước cho vào mũi là ăn tiền ,mình vội mang xuống nhà bếp làm nhờ vì ở đó có cái cối đá giã rất tốt ,con bé quản lý thấy mình loay hoay liền hỏi
- Anh làm gì vậy?
- Anh giã mấy cái lá cứt lợn để cho vào mũi ,nó nhìn một lúc rồi phán
- Cái này không phải là lá “cứt lợn”!
- Là lá “cứt lợn” đấy, cậu y tá nó hái hộ cơ mà
- Úi dời! Cái anh y tá ấy thì biết gì,đến đống cứt lợn hay cứt chó còn không phân biệt được ,làm sao biết được cây nào là cây cứt lợn ,em vẫn bẻ cây cứt lợn về nấu nước gội đầu em lạ gì, không tin anh cứ thử mà xem,cây này mà chữa được bệnh em xin chớ kể...mấy đứa cấp dưỡng nghe tiếng đôi co chạy ra , cũng nhìn ngó xăm soi, rồi mỗi đứa phán một kiểu
- Quê em gọi cây này là cây phân xanh...
- Quê em gọi cây này là cây cứt chó...
- Quê em bảo nó là cây cúc tần rừng... tôi hoang mang quá ,quê tôi cũng có cây cứt lợn, nó cũng khác cây này nhưng không thấy ai bảo nó chữa được bệnh ,thôi thì cứ theo tay y tá là thượng sách .Tôi giã nhuyễn nắm lá ,vắt được đầy hai cái vỏ lọ pê ni ci lin .Nâng niu như bảo vật hai cái lọ nước xanh xanh sỉn sỉn ấy, tự nhủ ,cứu tinh là đây,hi vọng cũng là đây ,những thằng viêm mũi đặt ước mơ cả vào đây... .Xin tay y tá cái vỏ lọ thuốc đau mắt đã dùng hết, rửa sạch, trút hết nước quý vào đấy ,tối ấy trước khi ngủ tôi đem ra thử ,cái thứ nước lành lạnh ấy vừa chui vào mũi ,ối cha mẹ ơi là xót, xót quá thể ,tôi bưng mũi vừa nhảy lò cò vừa quay mấy vòng trong nhà kiểu chàng trai Hmông múa khèn mà vẫn cứ thấy xót sôi lên, sợ ảnh hưởng tới mọi người xung quanh tôi lao ra sân, chạy 3 vòng chưa hết xót, lao vọt ra ngoài đường chạy như bị chó đuổi,một lát thấy có phần dịu dịu quay về ,nhỏ tiếp vào lỗ mũi còn lại, lại chạy như phát dồ vừa chạy vừa khạc nhổ, nước mắt nước mũi chảy dòng dòng may mà trời tối không ai nhìn thấy. Hôm sau kể cho thằng y tá nghe tình hình nó vỗ đùi cái đốp
- Tốt!...phải xót thế mới diệt được vi trùng,phàm cái gì diệt được vi trùng đều phải xót ,anh bị thương bôi cồn vào có xót không? Xót-vì cồn nó sát trùng ,vết thương sát muối vào có xót không? Xót-vì muối nó cũng sát trùng ,bị ghẻ ,bị hắc lào bôi i ốt vào có xót không? Xót có thế mới khỏi hắc lào ,mới khỏi ghẻ ,tóm lại mũi anh muốn khỏi phải tiếp tục nhỏ nước lá “cứt lợn” nó lý luận cao quá tôi không cãi vào đâu được và cũng cảm thấy cần phải tiếp tục ,cho dù có xót, thế là tối hôm ấy đến giờ đi ngủ tôi lại lôi cái lọ phải gió ấy ra , nhưng hôm trước chưa “biết” về “nó” thì không sao, giờ “biết”“nó” rồi ,thoáng thấy đã sởn cả gai ốc,vẫn cái “nước” ấy vẫn cái lọ ấy,vẫn cái mùi hăng hăng ấy mà thấy ghê quá trời, lại phải tự mình đổ cái thứ ấy vào mũi mình thì khác gì tự cầm dao mà cắt mũi ,sau mấy mươi giây lưỡng lự đành chậc lưỡi, “thôi thì ,một liều ba bẩy cũng liều” tôi nhỏ một phát vào một bên mũi, thế là tình lên đỉnh xót xa ,lại lao ra đường chạy bán sống bán chết, chạy xa gấp đôi hôm trước, sau hai lần chạy thí mạng, mệt tơi tả ,cái mũi cứ giật giật như muốn nhảy đi, như muốn từ bỏ tôi ,từ cái đau xót khủng khiếp ấy bỗng nhận ra được một khái niệm tư duy rằng:“khi suy nghĩ về năng lực chịu đựng người ta thường hình dung nó cao hơn nhiều lần thực tế,còn khi suy xét về khả năng đau xót người ta thường hình dung nó thấp hơn nhiều lần thực tế” ,giờ cơm trưa hôm sau tay y tá hỏi
- Hồi hôm anh có nhớ nhỏ nước lá “cứt lợn” không
- ... xót quá trời luôn...
- Phải xót mới khỏi... càng xót càng mau khỏi...
- Nhưng nó thấu trời...
- Thế mới tốt...
- ...hôm tao rửa nắm lá ấy, con bé quản lý nhìn thấy... nó bảo...không phải lá “cứt lợn”...
- ......
- Cả mấy con bé cấp dưỡng nó cũng bảo không phải...tao với mày sang hỏi tụi nó lại xem... . Tôi kéo thằng y tá xuống nhà bếp, em quản lý đang loay hoay với cái nồi lớn, quay ra thấy chúng tôi reo lên
- May quá là may...các anh khiêng xuống giúp em với...
- Nồi gì mà có mùi ghê thế...
- Nước cây cứt lợn...mấy đứa em nấu để gội đầu...
- Giống cái cây thằng này hái cho anh hôm nọ à?...
- Khác chứ, cây em nấu đây là cây cứt lợn,còn cây của anh hôm nọ là cái cây linh tinh gì ấy chứ... thằng y tá trợn mắt
- Sao lại cây linh tinh ,tớ nhờ thằng trợ lý doanh trại hái hộ đấy...
- Úi dời...trợ lý doanh trại chỉ giỏi về tre ,pheo, hốc, hóp, thôi ,các loại rau ,con ,hoa ,trái phải hỏi quản lý bếp ăn đây này... .Thằng y tá lúng túng
- Thế mà nó khẳng định đấy là cây “cứt lợn”... ,đến lượt tôi hoảng
- Thế là “nó” khẳng định chứ không phải “mày”khẳng định à?...
- Thì anh biết rồi...em ở ngoài phố từ bé, có biết cây “cứt lợn”, “cứt chó”, “cứt gà” là cây gì đâu... ,tôi bất giác đưa tay sờ mũi ,niềm xót xa về tinh thần dâng lên “ôi mũi ơi tao thương mày...” thăng y tá hiểu ý nó an ủi
- Không sao...cây lá nước mình toàn là lành ấy mà...thế chứ...nữa cũng không sao... ,em quản lý hăng hái
- Để em ra hái cho anh nắm khác, chính hiệu lá “cứt lợn” luôn... tôi chưa kịp phản ứng ,thằng y tá đã liến láu
- Tốt quá...tốt quá thế thì làm nhanh đi... ,em tăng tả chạy ra ven lũy gần đấy loáng một cái đã về đưa cho tôi nắm lá, cầm lên tay thấy nó dít dít,nhờn nhờn rất lạ ,thằng y tá dí mũi ngửi
- Cây gì mà hôi quá...
- Thế mới gọi là “cứt lợn”
- Nó còn hôi hơn cứt lợn...
- Thế mới chữa được bệnh...nấu nước, gội lên đầu bao nhiêu chấy dận bọ chết hết ,tắm nó ,bao nhiêu ghẻ lở, hắc lào, chốc nhọt khỏi hết...
- Tốt vậy sao...
- Tốt chứ , bí quyết giữ gìn ngọc thể của mấy đứa con gái bọn em đấy... ,thằng y tá nghe vậy gật gù ,
- Đây chắc đúng là “cứt lợn” rồi... anh dùng đi...
Tôi lại rửa, lại giã ,lại vắt nước lại cho vào lọ ,đến giờ đi ngủ hôm ấy mang ra dùng ,bỗng thấy trong lòng sao xuyến ,cụ Nguyễn Du viết “Phải tên nên đã sợ cành cây cong” quả đúng không sai, suy đi tính lại ,”ngại ngùng dín gió e sương”chán tôi mới đưa lên nhỏ thử một giọt vào mũi,sau vài giây chiêm nghiệm, chỉ hơi xót,tôi hăng hái nhỏ luôn mấy giọt vào cả hai lỗ mũi ,hình như hơi nhiều, những giọt dung dịch quái quỷ ấy chảy xuống họng, một mùi hôi chưa hề gặp gỡ, rất khó chịu sộc lên làm tôi choáng váng, thêm cái cảm giác nhờn nhờn, chua chua,đăng đắng, xót xót làm cho đầu óc quay cuồng, chạy ra gốc tre làm một trận nôn thốc nôn tháo, càng khạc ra càng ghê, mùi thức ăn, mùi lá lạ, hợp thành thứ mùi khủng khiếp từ bên trong toát ra hòa quyện vào tâm hồn khiến nó như được bay bổng ,bụng bảo dạ phen này “Giác thuyền thoát xác như chơi” ngối dăm phút hồi tỉnh ,loạng choạng lần vào giường nằm ,cái mùi khủng khiếp ấy bám theo như ma ám .Quái thật, đâu cũng thấy mùi nó ,quần áo ,chăn giường ,gối, ba lô, thế giới xung quanh như tràn ngập cây “cứt lợn” ,tôi như đang nằm trên đống cây “cứt lợn”cái mùi lạ lẫm làm tôi mất ngủ.
Sớm hôm sau lừ khừ lên phòng y tá ,thuật lại sự việc cho nó nghe ,nó đưa mắt nhìn xa săm nói như dốc ruột gan
- Thuốc nói chung là khó uống,khó dùng,nếu không ai người ta gọi là thuốc .Cổ nhân đã dạy “thuốc đắng giã tật” chữ “đắng” đây không phải chỉ sự đắng ngắt mà là chỉ cái sự khó dùng ,lá cây “cứt lợn” này kể ra cũng khó dùng, thế nên nó mới có tác dụng trị bệnh, thế nhưng cái khó của nó so với tây y chỉ là cái tép ,với chứng bệnh viêm mũi ,tây y nhẹ thì cũng tiêm kháng sinh vào mông vài tuần ,đi tập tễnh cả tháng chưa khỏi, chưa kể bị chọc trúng dây thần kinh què cả đời luôn ,nặng chút thì phải chọc rửa xoang ,cái kim tiêm to như chiếc đũa ,chọc vào xịt nước muối rửa ,ra vấn đề đấy ,nặng nữa khoét môi,lột mặt đục vào sương như thợ mộc đục gỗ, đục vào sương đấy nhá ,lúc ấy không còn là truyện sót hay truyện hôi nữa ,mà là cả sự đau khổ thực sự.Tóm lại anh vẫn nên tiếp tục dùng lá “cứt lợn” sót một chút cũng chưa bằng trúng thương ngoài mặt trận ,hôi một chút cũng chỉ như hành quân đêm đạp phải phân trâu, phân bò , bệnh khỏi thì đời như tiên ,mắt tinh,tai thính, mũi thông, còn gì sướng hơn . Nó nói hay quá ,đúng là có chuyên môn có khác,đến kiến trong lỗ cũng phải bò ra bái phục ,tôi lại tiếp tục dùng nước lá “cứt lợn”loại mới, gọi tạm là “cứt lợn” phẩy, để phân biệt với thứ nước lá “cứt lợn” trước ,lại nhỏ thuốc, lại ậm ọe, lại nôn .đặc biệt cái mũi từ hôm ấy mất khả năng ngửi thấy các mùi khác, ở đâu cũng chỉ thấy mùi hôi lá “cứt lợn” ,mấy ông lớn đạo mạo chững chạc đi qua thấy tỏa ra mùi “cứt lợn”. Mấy em gái xinh tươi óng ả di qua cũng thấy bốc ra toàn mùi “cứt lợn”ngồi với mấy thằng bạn thân cũng thấy chúng có mùi “cứt lợn”,rồi mình ngửi mình cũng ra mùi “cứt lợn” khổ nhất là bữa ăn, bưng bát cơm lên là muốn ói ,cứ nghĩ là mình đang chuẩn bị ăn cái thứ dơ dơ gì đó .Trụ được ba hôm ,ngày ít ăn,đêm ít ngủ ,bữa trưa hôm đó tôi kéo thằng y tá ra gọc sân
- Mày thấy tao có mùi hôi không?nó ngửi ngửi rồi lắc đầu
- Không! Anh rất bình thường không bốc mùi gì cả
- Từ hôm nhỏ cái nước lá ấy tao ngửi đâu cũng thấy hôi quá trời...
- Trong y học nó gọi là hiện tượng ám ảnh...anh sợ “nó” anh ngửi đâu cũng thấy “nó” ,cũng như anh sợ ma hễ nhìn vào chỗ tối là thấy ma...
- Nhưng tao không sợ, tao ghét “nó”...
- Không sợ thì việc gì phải ghét,hãy chung sống với “nó”,hãy yêu quý “nó”, “nó” chữa bệnh cho anh cơ mà...
- ...giao tiếp với mọi người sợ họ bảo tao hôi...
- Anh tự tin lên việc gì phải ngại ngùng,giả dụ họ có nói gì thì cứ bảo đây là mùi thuốc chữa bệnh chứ có phải mùi tao đâu...
- Thế có mùi hôi thật à...
- Không...tuyệt nhiên không...bình thường như không có gì...
- Tao không dám đứng gần mấy đứa con gái mày ạ! Sợ nó chê mình hôi...
- Sao anh mất tự tin đến thế nhỉ...mấy đứa nó...có cái gì mà phải sợ...cứ gần thoải mái, cho nó ngửi có khi nó lại thích cái mùi anh không biết chừng...
- Là cái mùi hôi ấy...
- không...không hôi tẹo nào...
- Mũi mày có tinh không...
-Anh yên tâm ,không viêm như mũi anh đâu...
- Hay là tao với mày lên hỏi lại thằng trợ lý doanh trại về cái cây cứt lợn lần trước đi
- Đi em cũng đang muốn lên chơi với nó ,về cất bát đi rồi sang em, lên giờ nghỉ trưa thế nào cũng gặp .Tôi cùng nó đến khu hậu cần tìm dãy nhà giành cho bọn doanh trại, đến nơi gặp anh trưởng ban ở nhà ,anh nhiệt tình lắm vừa thấy chúng tôi đã kéo vào
- Các cậu đi đâu ,vào đây, thử chén rượu ngô,tao vừa đi công tác trên điện biên về , thằng y tá gật gù khen rượu ngon ,tôi nhắm mắt cố nuốt vì thấy nó cũng toàn mùi “Cứt lợn” hỏi thăm về thằng trợ lý ,được biết nó đi công tác,lên rừng tìm bãi tre, để đưa bọn học viên mới tới khai thác ,anh trưởng ban bảo có việc gì cần anh có thể giúp ,thằng y tá trình bày là muốn lên hỏi thằng trợ lý về cây “cứt lợn” anh trưởng ban vung tay đập xuống bàn cái độp
- Tưởng gì, cây cứt lợn trên này có đày,lấy làm thuốc hả?
- Dạ đúng rồi...
- Viêm mũi chứ gì..,Thế mà không hỏi tao,lại đi hỏi cái thằng trợ lý, nó biết quái gì ,ôi...bụt hiện ra trước mặt tôi vội tóm lấy ,trình bày
- Là em bị viêm mũi, thằng y tá nó bày cách chữa bằng lá “cứt lợn” lần trước thằng trợ lý bên này lấy cho một nắm về dùng thử ,ối trời nó xót váng đầu váng óc...nhưng con bé quản lý bên em nó lại bảo cây ấy không phải cây “cứt lợn”nó lấy cho cây khác...khác lắm ấy ,về dùng thử hôi ơi là hôi,lúc nào cũng chỉ muốn ói mửa ,hôm nay em với thằng y tá định lên hỏi lại thằng trợ lý để biết chắc chắn ,cây nào là cây “cứt lợn”về dùng cho yên tâm, anh trưởng ban phẩy tay, nhăn mặt
- Ôi trời,các chú đúng là trẻ người non dạ ,thuốc men là phải thận trọng , sao tùy tiện thế được ,dù chỉ là lá lẩu vớ vẩn vẫn phải hỏi người biết,cái mũi chứ có phải của vất đi đâu mà chữa ẩu thế ,trong thuật tướng mạo người ta coi cái mũi đứng ngôi vua trên mặt đấy ,để anh ra hái về cho một cây,rồi sau cứ theo đấy mà làm ,rồi anh ra vườn loáng một cái đã mang cho tôi một nhành cây
- Đây này ,cây này mới là cây “cứt lợn” này .Tôi trố mắt nhìn,cây này tôi biết ,cây này quê tôi gọi là cây vòi voi ,nó rất sẵn,mọc đầy bất kỳ chỗ đất trống nào tôi phản biện một cách yếu ớt
- Em tưởng cây này là cây vòi voi chứ
- Đúng rồi,ngoài này gọi là cây vòi voi, trong quê anh gọi là cây cứt lợn ,mà bài thuốc này xuất phát từ quê anh,vì ngay từ hồi mới đi bộ đội đã được nghe ba thằng đồng hương nói về truyện chữa viêm mũi bằng cây “cứt lợn” rồi ,khổ nỗi mỗi vùng có một cây“cứt lợn”khác nhau, người ta cứ râu ông nọ cắm cằm bà kia, thay cây “cứt lợn” chữa được bệnh ở vùng này bằng cây “cứt lợn” không chữa được bệnh ở vùng khác ,tam sao thất bản mấy ông dược sĩ còn nhầm huống chi người dân ,làm cho cây “cứt lợn” mất thiêng
- Thế anh đã chữa thử bằng “nó” chưa
- Có viêm mũi đâu mà thử ,nhưng mà phổ biến cho mấy thằng thấy chúng khen là tốt!
- ...rất có lý...
- Hẳn rồi, toàn những người thực việc thực trật đâu được... ,mày cứ về...thử đi chắc chắn là khỏi đấy ,anh lấy danh dự ra bảo đảm... .Tôi cảm động quá hứa về sẽ làm theo anh ,hôm ấy về hái một nắm lá cây vòi voi còn đang lưỡng lự, thằng y tá động viên ,
- Giã đại ra mà dùng đi anh ,anh trưởng ban nói chắc đúng ,cái anh “cứt lợn” này mỗi địa phương chỉ một loại cây bố ai mà biết,phải thử thực tế mới ăn chắc ,mà đã ai chết vì nhỏ thứ nước này vào mũi đâu ,cứ sáp vô làm ào đi , “thực tiễn kiểm nghiệm chân lý sợ gì”nghe bùi tai tôi hăng hái giã ,giã,vắt vắt và tình nguyện dùng cái thân mình để làm thực tiễn kiểm nghiệm chân lý ,tối hôm ấy nhỏ vào mũi thấy chỉ hơi xót ,mùi nó cũng chỉ hơi ngai ngái chứ không hôi tôi vui mừng nghĩ vậy là nó trong tầm kiểm soát nên yên tâm lên giường đắp chăn đi ngủ,nửa đêm tỉnh dậy vì hai lỗ mũi tịt cứng, phải thở bằng mồm ,hơi lạnh làm tôi bật ho, hôm sau cơm trưa xong rẽ vào thằng y tá thì biết nó đi công tác những mấy ngày đành lủi thủi về ,tối hôm ấy mặc dù hai mũi ngạt tịt tôi vẫn tự giác lấy nước lá cứt lợn loại mới mới ấy ra nhỏ, dặt tên là nước “cứt lợn” hai phẩy để phân biệt với các loại trước, phải làm thôi không có nay mai thằng y tá về nó lại bảo là rời nó ra là không biết tự chữa bệnh .Khổ cái là trước đây dùng loại “cứt lợn”phẩy, tuy không ngửi được các mùi khác nhưng vẫn thở được từ hôm dùng “cứt lợn” hai phẩy ,hai mũi tịt cứng và tất nhiên không ngửi được mùi gì ,kể cả mùi “cứt lợn” tôi cầm cự được 3 ngày với cái mũi ngạt,thỉnh thoảng thấy buồn buồn như có con gì đang ngó ngoáy bên trong ,nhiều lúc cảm thấy nó như đang dài ra sắp thành cái vòi voi, đến ngày thứ tư ,thằng y tá về, tôi vội chạy đến thăm ,nó pha ấm chè khoe ,
- Anh uống thử ,vừa rồi qua Sông Công mua được mấy lạng chè Tân Cương chính hiệu ,chè xuân thơm lắm . Tôi nhăn nhó
- Mũi tịt cứng từ hôm nhỏ nước cây “cứt lợn” của anh trưởng ban doanh trại rồi, có ngửi thấy gì đâu mà thơm
- Sao lại tịt... nó hếch mũi tôi lên dòm dòm rồi phảy tay
- Thôi bỏ đi không dùng nó nữa,em mới tìm ra cây “cứt lợn” đích thực đây ,mang về một cây,cho anh dùng thử... tôi ngỡ ngàng
- Sao? Lại cây cứt lợn nữa à . Nó gật đầu
-Nữa! lại một giống cứt lợn khác... nó lôi tôi ra trước sân nhà, ở đấy có mấy luống thuốc nam, trồng để trang trí là chính ,cây thuốc nào cũng héo hon ,tàn tạ duy có một cây vừa trồng là cành lá xanh tươi mơn mởn , hoa đỏ như hoa cúc vạn thọ ,chỉ vào cái cây nó bảo
- Đây này, cây này mới là cây “cứt lợn” đích thực, em vừa lên chỗ bọn học viên đang khai thác tre, ở đấy nhiều cây này lắm,mấy cậu học viên người miền trong khoe cây này quê nó gọi là cây “cứt lợn” dùng chữa bệnh viêm mũi và cầm máu rất tốt...
- Sao không đặt tên khác mà cứ phải là “cứt lợn” nhỉ...
- Chắc tại nó chữa được viêm mũi...ngoài này cũng có nơi gọi là cây ngũ sắc ,nhưng trong kia gọi là cây cứt lợn...
Chiều hôm ấy tôi lại cầm nắm lá “cứt lợn” loại mới toanh xuống bếp giã ,em quản lý nhìn thấy hỏi
- Lại “cứt lợn” mới à...
- Ừ... “cứt lợn” mới...
- Mũi anh rồi thành hố phân xanh mất thôi...lá gì cũng cho vào...
- Toàn lá thuốc cả đấy chứ...
- Ba cái thứ truyền khẩu ấy anh cũng tin à...
Tối hôm ấy đến giờ đi ngủ, tôi mang tất cả mấy lọ lá lẩu ấy vứt ra gốc tre hôm sau thằng y tá hỏi
- Hôm rồi anh có nhỏ nước lá cứt lợn không
- Có...
- Thấy tốt không...
- Tốt lắm... . Trưa hôm ấy tôi lỉnh lên phòng ông chủ nhiệm quân y ,thằng con ông ngày xưa cùng đơn vị nên ổng quý tôi lắm .Ông già mắng tôi một trận rằng sao không lên ông cho thuốc lại đi chữa linh tinh ,rồi ông cho một lọ nước muối to tổ chảng, bảo về nhỏ liên tục cho nó trôi hết mấy cái lá “cứt lợn” đi ,đang thực hiện thì đoàn học viên hết thời gian lao động về ,tôi lao vào huấn luyện tập tành ,bệnh khỏi lúc nào không biết, mắt tinh ,tai thính,mũi thông sướng quá.
Tôi thành niềm tự hào của thầy trò anh trưởng ban doanh trại .thành niềm hãnh diện của em quản lý,và thành chiếc huân chương chói ngời trên ngực thằng y tá ,thấy ai ngạt mũi là mấy người này lại khoe
- Hồi nọ tao vừa bày cách chữa viêm mũi cho anh XXX bằng lá cứt lợn đấy ,giờ anh ấy khỏi rồi ,nhiều người đến hỏi tôi cũng ừ đại .Rồi lão chính trị viên tiểu đoàn bên cạnh nghe tin sang hỏi tôi cũng bày cho cách chữa bằng đủ mấy loại lá “cứt lợn”Một hôm thằng y tá bảo tôi
- Cụ Chính Ủy bị viêm mũi, cũng muốn chữa bằng lá “cứt lợn” tôi gạt đi
- Sao không bảo cụ ra trạm xá mà chữa
- Cụ không thích, cụ bảo chữa nhiều lần rồi nhưng không khỏi tiệt nọc, lâu lâu lại tái phát cụ thích cây nhà ,lá vườn
- Thế thì mày lấy lá “cứt lợn” chữa cho cụ
- Hẳn rồi...nhưng mà theo anh,cái lá “cứt lợn” nào mới chính thức chữa khỏi...
- Làm sao biết...cứ tuần tự như tiến, đầu tiên là “cứt lợn” của thằng trợ lý doanh trại ,rồi tới của em quản lý,rồi của anh trưởng ban, rồi của mày, rồi sưu tập thêm ở đâu có “cứt lợn” cứ mang về cho cụ dùng ,càng nhiều càng ăn chắc
Nghe đâu cụ cũng khỏi ,thằng y tá được cho đi học hàm thụ lên đại học sau này ra quân ,làm giám đốc một bệnh viện y học cổ truyền có tiếng...
.Báo chí họ đăng chán rồi, truyền tai nhau cũng mòn lỗ nhĩ ,nhưng mà kiểm chứng thì ai mà biết được ,hỏi thì mình phải bảo thôi...nhưng mà khỏi bệnh hay không có mà thánh mới biết .Truyện trước nó là vầy.
Hồi chiến tranh, thuốc men thiếu, trang bị không đủ ấm, lính tráng hay bị viêm mũi, nhất là mùa đông nó cứ tái đi tái lại rất lâu, mà cái bệnh ấy lại không được tính là bệnh nên chẳng ai chữa, lúc nào cũng sụt xịt như khóc đám ma . Mình cũng hay bị dính bệnh ,đợt ấy có thằng y tá là người đồng hương, nó quan tâm cứ bảo mình phải chữa, nhưng mà tây y chỉ có mỗi cách tiêm pê ni ci lin ,đau bại mông mà cũng không khỏi,nó liền bày cho mình cách dùng lá cây “cứt lợn”, mình còn nghi ngại .Thuốc tây,đóng lọ thủy tinh nút trong ,nút ngoài, nhãn ngoại, còn chẳng ăn ai nữa là ba cái lá “cứt lợn”. Một hôm ăn cơm trưa xong, nó đưa cho mình một nắm lá, bảo đây là lá “cứt lợn”mang đi rửa sạch giã ra vắt lấy nước cho vào mũi là ăn tiền ,mình vội mang xuống nhà bếp làm nhờ vì ở đó có cái cối đá giã rất tốt ,con bé quản lý thấy mình loay hoay liền hỏi
- Anh làm gì vậy?
- Anh giã mấy cái lá cứt lợn để cho vào mũi ,nó nhìn một lúc rồi phán
- Cái này không phải là lá “cứt lợn”!
- Là lá “cứt lợn” đấy, cậu y tá nó hái hộ cơ mà
- Úi dời! Cái anh y tá ấy thì biết gì,đến đống cứt lợn hay cứt chó còn không phân biệt được ,làm sao biết được cây nào là cây cứt lợn ,em vẫn bẻ cây cứt lợn về nấu nước gội đầu em lạ gì, không tin anh cứ thử mà xem,cây này mà chữa được bệnh em xin chớ kể...mấy đứa cấp dưỡng nghe tiếng đôi co chạy ra , cũng nhìn ngó xăm soi, rồi mỗi đứa phán một kiểu
- Quê em gọi cây này là cây phân xanh...
- Quê em gọi cây này là cây cứt chó...
- Quê em bảo nó là cây cúc tần rừng... tôi hoang mang quá ,quê tôi cũng có cây cứt lợn, nó cũng khác cây này nhưng không thấy ai bảo nó chữa được bệnh ,thôi thì cứ theo tay y tá là thượng sách .Tôi giã nhuyễn nắm lá ,vắt được đầy hai cái vỏ lọ pê ni ci lin .Nâng niu như bảo vật hai cái lọ nước xanh xanh sỉn sỉn ấy, tự nhủ ,cứu tinh là đây,hi vọng cũng là đây ,những thằng viêm mũi đặt ước mơ cả vào đây... .Xin tay y tá cái vỏ lọ thuốc đau mắt đã dùng hết, rửa sạch, trút hết nước quý vào đấy ,tối ấy trước khi ngủ tôi đem ra thử ,cái thứ nước lành lạnh ấy vừa chui vào mũi ,ối cha mẹ ơi là xót, xót quá thể ,tôi bưng mũi vừa nhảy lò cò vừa quay mấy vòng trong nhà kiểu chàng trai Hmông múa khèn mà vẫn cứ thấy xót sôi lên, sợ ảnh hưởng tới mọi người xung quanh tôi lao ra sân, chạy 3 vòng chưa hết xót, lao vọt ra ngoài đường chạy như bị chó đuổi,một lát thấy có phần dịu dịu quay về ,nhỏ tiếp vào lỗ mũi còn lại, lại chạy như phát dồ vừa chạy vừa khạc nhổ, nước mắt nước mũi chảy dòng dòng may mà trời tối không ai nhìn thấy. Hôm sau kể cho thằng y tá nghe tình hình nó vỗ đùi cái đốp
- Tốt!...phải xót thế mới diệt được vi trùng,phàm cái gì diệt được vi trùng đều phải xót ,anh bị thương bôi cồn vào có xót không? Xót-vì cồn nó sát trùng ,vết thương sát muối vào có xót không? Xót-vì muối nó cũng sát trùng ,bị ghẻ ,bị hắc lào bôi i ốt vào có xót không? Xót có thế mới khỏi hắc lào ,mới khỏi ghẻ ,tóm lại mũi anh muốn khỏi phải tiếp tục nhỏ nước lá “cứt lợn” nó lý luận cao quá tôi không cãi vào đâu được và cũng cảm thấy cần phải tiếp tục ,cho dù có xót, thế là tối hôm ấy đến giờ đi ngủ tôi lại lôi cái lọ phải gió ấy ra , nhưng hôm trước chưa “biết” về “nó” thì không sao, giờ “biết”“nó” rồi ,thoáng thấy đã sởn cả gai ốc,vẫn cái “nước” ấy vẫn cái lọ ấy,vẫn cái mùi hăng hăng ấy mà thấy ghê quá trời, lại phải tự mình đổ cái thứ ấy vào mũi mình thì khác gì tự cầm dao mà cắt mũi ,sau mấy mươi giây lưỡng lự đành chậc lưỡi, “thôi thì ,một liều ba bẩy cũng liều” tôi nhỏ một phát vào một bên mũi, thế là tình lên đỉnh xót xa ,lại lao ra đường chạy bán sống bán chết, chạy xa gấp đôi hôm trước, sau hai lần chạy thí mạng, mệt tơi tả ,cái mũi cứ giật giật như muốn nhảy đi, như muốn từ bỏ tôi ,từ cái đau xót khủng khiếp ấy bỗng nhận ra được một khái niệm tư duy rằng:“khi suy nghĩ về năng lực chịu đựng người ta thường hình dung nó cao hơn nhiều lần thực tế,còn khi suy xét về khả năng đau xót người ta thường hình dung nó thấp hơn nhiều lần thực tế” ,giờ cơm trưa hôm sau tay y tá hỏi
- Hồi hôm anh có nhớ nhỏ nước lá “cứt lợn” không
- ... xót quá trời luôn...
- Phải xót mới khỏi... càng xót càng mau khỏi...
- Nhưng nó thấu trời...
- Thế mới tốt...
- ...hôm tao rửa nắm lá ấy, con bé quản lý nhìn thấy... nó bảo...không phải lá “cứt lợn”...
- ......
- Cả mấy con bé cấp dưỡng nó cũng bảo không phải...tao với mày sang hỏi tụi nó lại xem... . Tôi kéo thằng y tá xuống nhà bếp, em quản lý đang loay hoay với cái nồi lớn, quay ra thấy chúng tôi reo lên
- May quá là may...các anh khiêng xuống giúp em với...
- Nồi gì mà có mùi ghê thế...
- Nước cây cứt lợn...mấy đứa em nấu để gội đầu...
- Giống cái cây thằng này hái cho anh hôm nọ à?...
- Khác chứ, cây em nấu đây là cây cứt lợn,còn cây của anh hôm nọ là cái cây linh tinh gì ấy chứ... thằng y tá trợn mắt
- Sao lại cây linh tinh ,tớ nhờ thằng trợ lý doanh trại hái hộ đấy...
- Úi dời...trợ lý doanh trại chỉ giỏi về tre ,pheo, hốc, hóp, thôi ,các loại rau ,con ,hoa ,trái phải hỏi quản lý bếp ăn đây này... .Thằng y tá lúng túng
- Thế mà nó khẳng định đấy là cây “cứt lợn”... ,đến lượt tôi hoảng
- Thế là “nó” khẳng định chứ không phải “mày”khẳng định à?...
- Thì anh biết rồi...em ở ngoài phố từ bé, có biết cây “cứt lợn”, “cứt chó”, “cứt gà” là cây gì đâu... ,tôi bất giác đưa tay sờ mũi ,niềm xót xa về tinh thần dâng lên “ôi mũi ơi tao thương mày...” thăng y tá hiểu ý nó an ủi
- Không sao...cây lá nước mình toàn là lành ấy mà...thế chứ...nữa cũng không sao... ,em quản lý hăng hái
- Để em ra hái cho anh nắm khác, chính hiệu lá “cứt lợn” luôn... tôi chưa kịp phản ứng ,thằng y tá đã liến láu
- Tốt quá...tốt quá thế thì làm nhanh đi... ,em tăng tả chạy ra ven lũy gần đấy loáng một cái đã về đưa cho tôi nắm lá, cầm lên tay thấy nó dít dít,nhờn nhờn rất lạ ,thằng y tá dí mũi ngửi
- Cây gì mà hôi quá...
- Thế mới gọi là “cứt lợn”
- Nó còn hôi hơn cứt lợn...
- Thế mới chữa được bệnh...nấu nước, gội lên đầu bao nhiêu chấy dận bọ chết hết ,tắm nó ,bao nhiêu ghẻ lở, hắc lào, chốc nhọt khỏi hết...
- Tốt vậy sao...
- Tốt chứ , bí quyết giữ gìn ngọc thể của mấy đứa con gái bọn em đấy... ,thằng y tá nghe vậy gật gù ,
- Đây chắc đúng là “cứt lợn” rồi... anh dùng đi...
Tôi lại rửa, lại giã ,lại vắt nước lại cho vào lọ ,đến giờ đi ngủ hôm ấy mang ra dùng ,bỗng thấy trong lòng sao xuyến ,cụ Nguyễn Du viết “Phải tên nên đã sợ cành cây cong” quả đúng không sai, suy đi tính lại ,”ngại ngùng dín gió e sương”chán tôi mới đưa lên nhỏ thử một giọt vào mũi,sau vài giây chiêm nghiệm, chỉ hơi xót,tôi hăng hái nhỏ luôn mấy giọt vào cả hai lỗ mũi ,hình như hơi nhiều, những giọt dung dịch quái quỷ ấy chảy xuống họng, một mùi hôi chưa hề gặp gỡ, rất khó chịu sộc lên làm tôi choáng váng, thêm cái cảm giác nhờn nhờn, chua chua,đăng đắng, xót xót làm cho đầu óc quay cuồng, chạy ra gốc tre làm một trận nôn thốc nôn tháo, càng khạc ra càng ghê, mùi thức ăn, mùi lá lạ, hợp thành thứ mùi khủng khiếp từ bên trong toát ra hòa quyện vào tâm hồn khiến nó như được bay bổng ,bụng bảo dạ phen này “Giác thuyền thoát xác như chơi” ngối dăm phút hồi tỉnh ,loạng choạng lần vào giường nằm ,cái mùi khủng khiếp ấy bám theo như ma ám .Quái thật, đâu cũng thấy mùi nó ,quần áo ,chăn giường ,gối, ba lô, thế giới xung quanh như tràn ngập cây “cứt lợn” ,tôi như đang nằm trên đống cây “cứt lợn”cái mùi lạ lẫm làm tôi mất ngủ.
Sớm hôm sau lừ khừ lên phòng y tá ,thuật lại sự việc cho nó nghe ,nó đưa mắt nhìn xa săm nói như dốc ruột gan
- Thuốc nói chung là khó uống,khó dùng,nếu không ai người ta gọi là thuốc .Cổ nhân đã dạy “thuốc đắng giã tật” chữ “đắng” đây không phải chỉ sự đắng ngắt mà là chỉ cái sự khó dùng ,lá cây “cứt lợn” này kể ra cũng khó dùng, thế nên nó mới có tác dụng trị bệnh, thế nhưng cái khó của nó so với tây y chỉ là cái tép ,với chứng bệnh viêm mũi ,tây y nhẹ thì cũng tiêm kháng sinh vào mông vài tuần ,đi tập tễnh cả tháng chưa khỏi, chưa kể bị chọc trúng dây thần kinh què cả đời luôn ,nặng chút thì phải chọc rửa xoang ,cái kim tiêm to như chiếc đũa ,chọc vào xịt nước muối rửa ,ra vấn đề đấy ,nặng nữa khoét môi,lột mặt đục vào sương như thợ mộc đục gỗ, đục vào sương đấy nhá ,lúc ấy không còn là truyện sót hay truyện hôi nữa ,mà là cả sự đau khổ thực sự.Tóm lại anh vẫn nên tiếp tục dùng lá “cứt lợn” sót một chút cũng chưa bằng trúng thương ngoài mặt trận ,hôi một chút cũng chỉ như hành quân đêm đạp phải phân trâu, phân bò , bệnh khỏi thì đời như tiên ,mắt tinh,tai thính, mũi thông, còn gì sướng hơn . Nó nói hay quá ,đúng là có chuyên môn có khác,đến kiến trong lỗ cũng phải bò ra bái phục ,tôi lại tiếp tục dùng nước lá “cứt lợn”loại mới, gọi tạm là “cứt lợn” phẩy, để phân biệt với thứ nước lá “cứt lợn” trước ,lại nhỏ thuốc, lại ậm ọe, lại nôn .đặc biệt cái mũi từ hôm ấy mất khả năng ngửi thấy các mùi khác, ở đâu cũng chỉ thấy mùi hôi lá “cứt lợn” ,mấy ông lớn đạo mạo chững chạc đi qua thấy tỏa ra mùi “cứt lợn”. Mấy em gái xinh tươi óng ả di qua cũng thấy bốc ra toàn mùi “cứt lợn”ngồi với mấy thằng bạn thân cũng thấy chúng có mùi “cứt lợn”,rồi mình ngửi mình cũng ra mùi “cứt lợn” khổ nhất là bữa ăn, bưng bát cơm lên là muốn ói ,cứ nghĩ là mình đang chuẩn bị ăn cái thứ dơ dơ gì đó .Trụ được ba hôm ,ngày ít ăn,đêm ít ngủ ,bữa trưa hôm đó tôi kéo thằng y tá ra gọc sân
- Mày thấy tao có mùi hôi không?nó ngửi ngửi rồi lắc đầu
- Không! Anh rất bình thường không bốc mùi gì cả
- Từ hôm nhỏ cái nước lá ấy tao ngửi đâu cũng thấy hôi quá trời...
- Trong y học nó gọi là hiện tượng ám ảnh...anh sợ “nó” anh ngửi đâu cũng thấy “nó” ,cũng như anh sợ ma hễ nhìn vào chỗ tối là thấy ma...
- Nhưng tao không sợ, tao ghét “nó”...
- Không sợ thì việc gì phải ghét,hãy chung sống với “nó”,hãy yêu quý “nó”, “nó” chữa bệnh cho anh cơ mà...
- ...giao tiếp với mọi người sợ họ bảo tao hôi...
- Anh tự tin lên việc gì phải ngại ngùng,giả dụ họ có nói gì thì cứ bảo đây là mùi thuốc chữa bệnh chứ có phải mùi tao đâu...
- Thế có mùi hôi thật à...
- Không...tuyệt nhiên không...bình thường như không có gì...
- Tao không dám đứng gần mấy đứa con gái mày ạ! Sợ nó chê mình hôi...
- Sao anh mất tự tin đến thế nhỉ...mấy đứa nó...có cái gì mà phải sợ...cứ gần thoải mái, cho nó ngửi có khi nó lại thích cái mùi anh không biết chừng...
- Là cái mùi hôi ấy...
- không...không hôi tẹo nào...
- Mũi mày có tinh không...
-Anh yên tâm ,không viêm như mũi anh đâu...
- Hay là tao với mày lên hỏi lại thằng trợ lý doanh trại về cái cây cứt lợn lần trước đi
- Đi em cũng đang muốn lên chơi với nó ,về cất bát đi rồi sang em, lên giờ nghỉ trưa thế nào cũng gặp .Tôi cùng nó đến khu hậu cần tìm dãy nhà giành cho bọn doanh trại, đến nơi gặp anh trưởng ban ở nhà ,anh nhiệt tình lắm vừa thấy chúng tôi đã kéo vào
- Các cậu đi đâu ,vào đây, thử chén rượu ngô,tao vừa đi công tác trên điện biên về , thằng y tá gật gù khen rượu ngon ,tôi nhắm mắt cố nuốt vì thấy nó cũng toàn mùi “Cứt lợn” hỏi thăm về thằng trợ lý ,được biết nó đi công tác,lên rừng tìm bãi tre, để đưa bọn học viên mới tới khai thác ,anh trưởng ban bảo có việc gì cần anh có thể giúp ,thằng y tá trình bày là muốn lên hỏi thằng trợ lý về cây “cứt lợn” anh trưởng ban vung tay đập xuống bàn cái độp
- Tưởng gì, cây cứt lợn trên này có đày,lấy làm thuốc hả?
- Dạ đúng rồi...
- Viêm mũi chứ gì..,Thế mà không hỏi tao,lại đi hỏi cái thằng trợ lý, nó biết quái gì ,ôi...bụt hiện ra trước mặt tôi vội tóm lấy ,trình bày
- Là em bị viêm mũi, thằng y tá nó bày cách chữa bằng lá “cứt lợn” lần trước thằng trợ lý bên này lấy cho một nắm về dùng thử ,ối trời nó xót váng đầu váng óc...nhưng con bé quản lý bên em nó lại bảo cây ấy không phải cây “cứt lợn”nó lấy cho cây khác...khác lắm ấy ,về dùng thử hôi ơi là hôi,lúc nào cũng chỉ muốn ói mửa ,hôm nay em với thằng y tá định lên hỏi lại thằng trợ lý để biết chắc chắn ,cây nào là cây “cứt lợn”về dùng cho yên tâm, anh trưởng ban phẩy tay, nhăn mặt
- Ôi trời,các chú đúng là trẻ người non dạ ,thuốc men là phải thận trọng , sao tùy tiện thế được ,dù chỉ là lá lẩu vớ vẩn vẫn phải hỏi người biết,cái mũi chứ có phải của vất đi đâu mà chữa ẩu thế ,trong thuật tướng mạo người ta coi cái mũi đứng ngôi vua trên mặt đấy ,để anh ra hái về cho một cây,rồi sau cứ theo đấy mà làm ,rồi anh ra vườn loáng một cái đã mang cho tôi một nhành cây
- Đây này ,cây này mới là cây “cứt lợn” này .Tôi trố mắt nhìn,cây này tôi biết ,cây này quê tôi gọi là cây vòi voi ,nó rất sẵn,mọc đầy bất kỳ chỗ đất trống nào tôi phản biện một cách yếu ớt
- Em tưởng cây này là cây vòi voi chứ
- Đúng rồi,ngoài này gọi là cây vòi voi, trong quê anh gọi là cây cứt lợn ,mà bài thuốc này xuất phát từ quê anh,vì ngay từ hồi mới đi bộ đội đã được nghe ba thằng đồng hương nói về truyện chữa viêm mũi bằng cây “cứt lợn” rồi ,khổ nỗi mỗi vùng có một cây“cứt lợn”khác nhau, người ta cứ râu ông nọ cắm cằm bà kia, thay cây “cứt lợn” chữa được bệnh ở vùng này bằng cây “cứt lợn” không chữa được bệnh ở vùng khác ,tam sao thất bản mấy ông dược sĩ còn nhầm huống chi người dân ,làm cho cây “cứt lợn” mất thiêng
- Thế anh đã chữa thử bằng “nó” chưa
- Có viêm mũi đâu mà thử ,nhưng mà phổ biến cho mấy thằng thấy chúng khen là tốt!
- ...rất có lý...
- Hẳn rồi, toàn những người thực việc thực trật đâu được... ,mày cứ về...thử đi chắc chắn là khỏi đấy ,anh lấy danh dự ra bảo đảm... .Tôi cảm động quá hứa về sẽ làm theo anh ,hôm ấy về hái một nắm lá cây vòi voi còn đang lưỡng lự, thằng y tá động viên ,
- Giã đại ra mà dùng đi anh ,anh trưởng ban nói chắc đúng ,cái anh “cứt lợn” này mỗi địa phương chỉ một loại cây bố ai mà biết,phải thử thực tế mới ăn chắc ,mà đã ai chết vì nhỏ thứ nước này vào mũi đâu ,cứ sáp vô làm ào đi , “thực tiễn kiểm nghiệm chân lý sợ gì”nghe bùi tai tôi hăng hái giã ,giã,vắt vắt và tình nguyện dùng cái thân mình để làm thực tiễn kiểm nghiệm chân lý ,tối hôm ấy nhỏ vào mũi thấy chỉ hơi xót ,mùi nó cũng chỉ hơi ngai ngái chứ không hôi tôi vui mừng nghĩ vậy là nó trong tầm kiểm soát nên yên tâm lên giường đắp chăn đi ngủ,nửa đêm tỉnh dậy vì hai lỗ mũi tịt cứng, phải thở bằng mồm ,hơi lạnh làm tôi bật ho, hôm sau cơm trưa xong rẽ vào thằng y tá thì biết nó đi công tác những mấy ngày đành lủi thủi về ,tối hôm ấy mặc dù hai mũi ngạt tịt tôi vẫn tự giác lấy nước lá cứt lợn loại mới mới ấy ra nhỏ, dặt tên là nước “cứt lợn” hai phẩy để phân biệt với các loại trước, phải làm thôi không có nay mai thằng y tá về nó lại bảo là rời nó ra là không biết tự chữa bệnh .Khổ cái là trước đây dùng loại “cứt lợn”phẩy, tuy không ngửi được các mùi khác nhưng vẫn thở được từ hôm dùng “cứt lợn” hai phẩy ,hai mũi tịt cứng và tất nhiên không ngửi được mùi gì ,kể cả mùi “cứt lợn” tôi cầm cự được 3 ngày với cái mũi ngạt,thỉnh thoảng thấy buồn buồn như có con gì đang ngó ngoáy bên trong ,nhiều lúc cảm thấy nó như đang dài ra sắp thành cái vòi voi, đến ngày thứ tư ,thằng y tá về, tôi vội chạy đến thăm ,nó pha ấm chè khoe ,
- Anh uống thử ,vừa rồi qua Sông Công mua được mấy lạng chè Tân Cương chính hiệu ,chè xuân thơm lắm . Tôi nhăn nhó
- Mũi tịt cứng từ hôm nhỏ nước cây “cứt lợn” của anh trưởng ban doanh trại rồi, có ngửi thấy gì đâu mà thơm
- Sao lại tịt... nó hếch mũi tôi lên dòm dòm rồi phảy tay
- Thôi bỏ đi không dùng nó nữa,em mới tìm ra cây “cứt lợn” đích thực đây ,mang về một cây,cho anh dùng thử... tôi ngỡ ngàng
- Sao? Lại cây cứt lợn nữa à . Nó gật đầu
-Nữa! lại một giống cứt lợn khác... nó lôi tôi ra trước sân nhà, ở đấy có mấy luống thuốc nam, trồng để trang trí là chính ,cây thuốc nào cũng héo hon ,tàn tạ duy có một cây vừa trồng là cành lá xanh tươi mơn mởn , hoa đỏ như hoa cúc vạn thọ ,chỉ vào cái cây nó bảo
- Đây này, cây này mới là cây “cứt lợn” đích thực, em vừa lên chỗ bọn học viên đang khai thác tre, ở đấy nhiều cây này lắm,mấy cậu học viên người miền trong khoe cây này quê nó gọi là cây “cứt lợn” dùng chữa bệnh viêm mũi và cầm máu rất tốt...
- Sao không đặt tên khác mà cứ phải là “cứt lợn” nhỉ...
- Chắc tại nó chữa được viêm mũi...ngoài này cũng có nơi gọi là cây ngũ sắc ,nhưng trong kia gọi là cây cứt lợn...
Chiều hôm ấy tôi lại cầm nắm lá “cứt lợn” loại mới toanh xuống bếp giã ,em quản lý nhìn thấy hỏi
- Lại “cứt lợn” mới à...
- Ừ... “cứt lợn” mới...
- Mũi anh rồi thành hố phân xanh mất thôi...lá gì cũng cho vào...
- Toàn lá thuốc cả đấy chứ...
- Ba cái thứ truyền khẩu ấy anh cũng tin à...
Tối hôm ấy đến giờ đi ngủ, tôi mang tất cả mấy lọ lá lẩu ấy vứt ra gốc tre hôm sau thằng y tá hỏi
- Hôm rồi anh có nhỏ nước lá cứt lợn không
- Có...
- Thấy tốt không...
- Tốt lắm... . Trưa hôm ấy tôi lỉnh lên phòng ông chủ nhiệm quân y ,thằng con ông ngày xưa cùng đơn vị nên ổng quý tôi lắm .Ông già mắng tôi một trận rằng sao không lên ông cho thuốc lại đi chữa linh tinh ,rồi ông cho một lọ nước muối to tổ chảng, bảo về nhỏ liên tục cho nó trôi hết mấy cái lá “cứt lợn” đi ,đang thực hiện thì đoàn học viên hết thời gian lao động về ,tôi lao vào huấn luyện tập tành ,bệnh khỏi lúc nào không biết, mắt tinh ,tai thính,mũi thông sướng quá.
Tôi thành niềm tự hào của thầy trò anh trưởng ban doanh trại .thành niềm hãnh diện của em quản lý,và thành chiếc huân chương chói ngời trên ngực thằng y tá ,thấy ai ngạt mũi là mấy người này lại khoe
- Hồi nọ tao vừa bày cách chữa viêm mũi cho anh XXX bằng lá cứt lợn đấy ,giờ anh ấy khỏi rồi ,nhiều người đến hỏi tôi cũng ừ đại .Rồi lão chính trị viên tiểu đoàn bên cạnh nghe tin sang hỏi tôi cũng bày cho cách chữa bằng đủ mấy loại lá “cứt lợn”Một hôm thằng y tá bảo tôi
- Cụ Chính Ủy bị viêm mũi, cũng muốn chữa bằng lá “cứt lợn” tôi gạt đi
- Sao không bảo cụ ra trạm xá mà chữa
- Cụ không thích, cụ bảo chữa nhiều lần rồi nhưng không khỏi tiệt nọc, lâu lâu lại tái phát cụ thích cây nhà ,lá vườn
- Thế thì mày lấy lá “cứt lợn” chữa cho cụ
- Hẳn rồi...nhưng mà theo anh,cái lá “cứt lợn” nào mới chính thức chữa khỏi...
- Làm sao biết...cứ tuần tự như tiến, đầu tiên là “cứt lợn” của thằng trợ lý doanh trại ,rồi tới của em quản lý,rồi của anh trưởng ban, rồi của mày, rồi sưu tập thêm ở đâu có “cứt lợn” cứ mang về cho cụ dùng ,càng nhiều càng ăn chắc
Nghe đâu cụ cũng khỏi ,thằng y tá được cho đi học hàm thụ lên đại học sau này ra quân ,làm giám đốc một bệnh viện y học cổ truyền có tiếng...
Y - C
LTH at 03/24/2011 04:13 pm comment
Anh Yến Chi viết chuyện hài cũng thật là hay! Đọc rất thú vị. Cảm ơn anh vì được mấy trận cười một mình. Chưa có nhiều thời gian để đọc nhiều tác phẩm của anh, nhưng những gì đã đọc từ trước đến giờ đều thấy rất hay.
Yên chi at 03/25/2011 05:26 pm reply
Cám ơn bác letienh ghé thăm ,Trong dân gian có rất nhiều bài thuốc hay nhưng tên gọi lá thuốc mỗi nơi một khác nên dùng nhiều khi thấy mất linh nghiệm ngoài cây cứt lợn ra,nhiều vị thuốc khác cũng có nhiều cây trùng tên như hà thủ ô, ba kích ,sâm v..v.. Chúc bác buổi chiều nhiều niềm vui ạ
Nhã Đan at 02/25/2011 06:06 am comment
minh cung biet cay nay
Yên chi at 02/26/2011 10:08 pm reply
Cám ơn thien su ao trang ghé thăm ,nước mình nhiều cây mang tên "cứt lợn" lắm , chưa thấy có công trình nghiên cứu về cây này chữa khỏi viêm mũi mà chỉ dừng lại ở kinh nghiệm dân gian thôi Chúc bạn buổi tối nhiều niềm vui nha
HAT CAT _ DIỆU SINH at 02/23/2011 08:40 pm comment
CÂY CỨT LƠN NÀY YC ƠI. Cây Cứt lợn hoa trắng Cây ngũ sắc ( một loại cứt lơn khác) Cứt lơn hoa tím
HAT CAT _ DIỆU SINH at 02/23/2011 08:40 pm comment
CÂY CỨT LƠN NÀY YC ƠI. Cây Cứt lợn hoa trắng Cây ngũ sắc ( một loại cứt lơn khác) Cứt lơn hoa tím
Yên chi at 02/26/2011 10:01 pm reply
Ke ke...Hóa ra cái avata của mình là hoa cứt lợn hix...hix thế thì phải đổi ngay thôi , cám ơn hatcat nha ,chắc cũng viêm mũi nhiều lần nên cũng bít nhìu lá cứt lợn nhể Chúc buổi tối nhiều niềm vui nha
Lê Vân at 02/23/2011 11:12 am comment
Bằng DS YC có cấp không đấy?
Yên chi at 02/26/2011 09:45 pm reply
Cám ơn Lê Vân ghé thăm .YC biết rất nhiều bài thuốc truyền khẩu kiểu như lá cứt lợn chữa viêm mũi ,lá chuối chữa xay rượu,lá nhót chữa trĩ,lá thiên lý chữa mất ngủ,lá đu đủ chữa ung thư..v..v...nhưng chưa có kiểm chứng kết quả nên được cấp bằng "dược sĩ chân đất" kiểu trung quốc ,chỉ phổ biến bài thuốc cho ai tình nguyện làm thỏ thí nghiệm thôi Chúc Lê vân buổi tối nhiều niềm vui nha
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét