Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

Truyện kể ngày tết (Chuyển từ Yahoo)

TRUYỆN KỂ NGÀY TẾT

Category: , Tag: truyện ngắn
02/08/2011 08:30 pm



Dạo công tác ở trạm 143 mình hay chơi với tay Chất, lính báo vụ người Thanh Hóa ,vì hay xung phong hát ,và chỉ hát mỗi bài “Hò sông Mã”nên anh em đặt biệt danh “Chất dô tá dô tà” lão này đi bộ đội sớm ,biết nhiều truyện và bốc phét cũng giỏi, lão có biệt tài kể truyện rất dí dỏm ,nhiều

truyện nhạt thếch qua miệng lão kể cũng thành hay. Cánh thông tin đã thành lệ,trước khi ngủ phải kể truyện ,chúng nó gọi là 15 phút ngu quân ,ai có truyện gì kể truyện ấy ,tự thay nhau mà kể ,từ truyện tai nghe mắt thấy dọc đường hành quân ,đến truyện nhớ được từ ngày nảo ngày nao ,hay truyện nghe được từ người này, người kia kể lại .Vơ bèo vạt tép cả những truyện ba lăng nhăng đầu đường xó chợ ,thấy ngồ ngộ là kể ,cốt để vui mà sống ,đứa nào qua 3 tối không có truyện kể y như rằng có vấn đề, không gia đình khó khăn,thì trăm phần trăm bị người yêu dọa bỏ .Lão Chất hay kể truyện, không tối nào thiếu được tiếng lão ta ,thuộc loại tuần chay nào cũng có nước mắt,câu truyện người khác kể nghe dở ,lão đế thêm vài câu tự nhiên trở thành hay,trong số truyện của lão có nhiều truyện tình cảm,nghe cũng được .Hồi ấy vào dịp tết 71 gì đó ,trời mưa tầm tã, ngày tết địch cũng ít phi pháo hơn .Sáng mồng một mấy thằng lính trẻ kéo nhau đi thăm lán và chúc tết mấy em nữ thanh niên xung phong làm đường gần đấy,trạm chỉ còn mỗi tôi và lão ở lại trực ,mở hộp thịt ,bóc mấy phong lương khô hai thằng lính già cùng nhau đón xuân, lôi từ gầm giường ra cái bi đông, lão bảo đây là rượu Quảng Nam ,ngon lắm, tháng trước có tay nhà báo hay nhà văn gì đó trên đường trở ra đổi cho lão lấy cái đài tâm lý chiến ,rót ra hai bát sắt, cụng bát chúc nhau xong tôi làm một tợp, chẳng thấy ngon đâu chỉ thấy rát cháy họng,nuốt xong ,tôi phải há mồm hít hà liên tục cho hơi lạnh vào xoa diu cảm giác rát bỏng nơi cổ,lão nhìn tôi cười
- Chưa uống rượu bao giờ à?...cái mặt kìa ,rõ là phí cả rượu của người ta ,tôi ợ hơi một cái cho bớt cồn ruột rồi nhăn nhó thanh minh
- Uống nhiều rồi ,nhưng toàn rượu mùi thôi
- Cái ấy ai gọi là rượu ,chỉ đáng gọi là nước ngọt...
- Rượu này nặng khiếp thật...
- Ăn thua gì, Cái này chỉ 45 độ là cùng, bao giờ hết chiến tranh tao đưa mày lên nhà bố nuôi tao ở Đại Lâm Hà Bắc thưởng thức rượu Vân 60 độ ngon cháy phổi luôn , tôi lắc đầu quầy quậy
- Chịu...chịu...luôn ,có mà dở hơi mới đi uống cái nước đau khổ ấy, lão bẻ miếng lương khô cho vào miệng vừa nhai vừa cười hự...hự...
- Ối giai ơi là giai ,đúng là tơ có khác , hèn gì chưa có đứa chó nào nó yêu mày, các cụ xưa đã dạy rồi, “Nam vô tửu ,kỳ vô phong”nghe chửa,thằng đàn ông không có rượu vào,y như lá cờ không gió ấy,cứ rũ ra, phần phật làm sao được, mà rồi cũng chẳng làm được việc đếch gì ra hồn đâu, tôi gân cổ cãi lại
- Thế mà tớ làm được khối việc rồi đấy,lão nẩy lên chỉ đũa vào mặt tôi.
- Việc ấy là việc tổ chức,việc đoàn thể, người ta xắp đặt sẵn ,chỉ việc làm, tính làm quái gì ,việc đây là việc mình làm cho mình ấy “Tậu trâu, lấy vợ ,làm nhà”Đã làm đựơc tí nào chưa?
- Cái ấy thì chưa...
- Đấy...biết ngay mà, loại đàn ông đáng mặc váy này, chỉ được mỗi cái giỏi hóng hớt thu thập truyện người khác ,cái gì cũng xía vào,cũng góp vào, thế mà tí người yêu cũng đã có đâu, men rượu làm tôi cũng hăng lên
- Có anh mới hay hớt truyện người khác ấy ,truyện gì của người ta cũng góp vào tô đậm ,tô nhạt được ,mà cũng thấy anh có người yêu cóc đâu ,người ta thư từ đầy ra, anh chẳng có cái mốc gì, lão bốc miếng thịt hộp bỏ tỏm vào mồm hớp thêm hớp rượu lớn rồi ngửa mặt lắc lắc đầu cười hấc hấc
- Sai...đại sai...,chú mày chưa hiểu mấy về anh,anh mày đây có cả đống người yêu,tỉnh nào cũng có, đang chiến tranh nên anh đây chưa lấy về làm vợ đấy thôi ,anh mà ra tay vợ có mà như xâu cá
- Ôi, Thôi xin lạy anh...lạy bố...lạy ông...lạy cụ ,lạy kỵ...ông mà được thế thì tôi tôn ông bằng ông giời...những thằng mồm mép lia tia như tép nhảy ,chỉ giỏi tán gẫu chỗ đông người thôi ,đánh lẻ với các em,ăn nói dở ẹc, mười ông thì chín ông bị con gái nó bảo là hâm
- Tao là thằng thứ 10...tao tán rất hay ,con gái đứa nào cũng khen tao tán hay như đọc thơ...động vào em nào ,đổ em ấy, may mà chưa em nào bị thương ..hí hí,
- Thế thì vứt hết...vứt hết, tán mà để con gái nó khen thì 100% là hỏng ,tán phải để nó ngẩn mặt ra vì cảm động, lặng đờ người ra vì xúc động, thì mới ăn tiền,thế mà cũng đòi là tán ,có mà giải tán thì có...,há cái mồm đầy thức ăn ra, lão gật gật
- Được!...câu ấy được đấy...thế đã đi tán được em nào chưa?...
- Chưa...đấy mới chỉ là nghe mấy bậc đàn anh truyền lại về mặt lý thuyết thôi ,chưa có thời gian đi thực tế nên chưa thử...
- Ha...ha...ha...thế thì ăn thua mẹ gì ,lý thuyết hay mấy cũng chỉ là bản thiết kế thôi...,em ơi em ,ôm bản thiết kế lâu đài nguy nga tráng lệ mà không biết thi công xây dựng thì cũng không thành nổi túp lều rách mà chui vào đâu ,thế mà cũng dám cãi thằng anh này ,đây là lính 3 chiến trường rồi nhá, khắp Đông Dương đi đến đâu tán đến đấy ,kinh nghiệm đầy mình, muốn biết đặc điểm ý thích con gái vùng nào ,hỏi đây, anh chỉ cho...
- Ông chỉ bốc phét... thế ông đã yêu được cô gái sài gòn nào chưa ?...
- Hả...Sài Gòn hả...cái đó thì...cũng có thể gọi là có...
- Lòi mặt bốc phét ra rồi, ấp úng như thằng nói quậy kìa...
- Bậy nào ,tao ấp úng là vì truyện nó...thực ,đang tính kể thế nào để mày tin ,truyện thực của tao kể ra mày không tin phí cả truyện
- Đây biết tỏng cách kể của ông rồi! Cứ kể đi ,nghe qua là biết ngay là thực hay bịa thôi. Hớp thêm hớp rượu lão nhăn mặt
- Nhưng đây là truyện thực trăm phần trăm...uống hết đi...rồi tao kể cho mà nghe .tôi đổ nốt bát rượu vào họng, sau vài hớp nhỏ bây giờ nó đã thích nghi không nóng rát như lúc đầu nữa .Lão cầm bi đông san đều chỗ rượu còn lại ra hai bát, nhắm thêm miếng mồi ,hớp thêm hớp rượu mắt mơ màng nhìn ra bìa rừng, rồi vào truyện.
- Xuân 68 mày ở đâu ?tôi gãi đầu
- Hồi ấy vẫn đang huấn luyện ngoài bắc
- Còn tao hồi ấy đã vào trong này ,là lính thông tin sư 5 chủ lực miền. Tổng tấn công tao theo đội hình đánh vào sân bay Biên Hòa, lúc tập kết ở hốc ông Tạ ,gặp đoàn dân công vác đạn, có một em thấy bọn tao vác máy ,cứ sán đến hỏi tìm anh trai, nàng có khuôn mặt thanh tú rất dễ thương ,đặc biệt là đôi chân mày,tỉa nhỏ gọn như hai nét vẽ,mấy thằng lính khác dị ứng ,riêng tao lại thấy hay ,thế nên mặc dù chẳng biết lão anh trai nàng là ông thiên lôi nào,tao cũng ậm ừ, cốt để có truyện làm quen thôi.
- Anh trai em hả ,sao tìm bọn anh mà hỏi ?
- Anh trai em cũng làm nghề thông tin như các anh thôi
- Bộ đội thông tin thì nhiều lắm ,tên gì, ở đơn vị nào bọn anh mới biết mà giúp được chớ, mà anh trai em đi bộ đội lâu chưa
- Dạ! Anh trai em tên Thanh mới ra ngoài này ,nghe bảo được mấy chú cho đi học làm báo vụ đang công tác ở khu Đ mình đó
- Anh trai em làm lính thì khó tìm lắm ,phải chi làm lớn chút thì dễ,
- Mới ra ai người ta cho làm lớn đâu, em xin miết mấy chú mới cho đi dân công chở đạn đợt này, không gặp được ảnh thì tiếc qúa hà
- Vậy em tên gì, để nếu gặp, anh nhắn lại giùm cho
- Dạ! em tên Lan ,ở Bà Chiểu, má dặn nếu ra được đây, nhớ hỏi thăm xem tình hình anh Thanh ra sao để ở trỏng đỡ lo, ảnh đi từ dạo hè, mà không có chịu viết thư về làm ba má em lo hoài
- Ối trời, mới có mấy tháng chưa thư mà đã lo ,anh đây ba năm chưa viết thư rồi nha, về báo ba má em không cần lo chi hết, lính thông tin là sống dai lắm,núi sập vào đầu không chết ba cái bom đạn thằng Mĩ nhằm nhò gì
- Sời ,các anh ở đây vui anh em bạn bè, biết sao được người ở nhà lo cho các anh thế nào ,mặt nàng buồn rượi chắc lo lắm ,tao liền trêu
- Lo cho anh trai mà nhiều ghê vậy sao ,chắc có người yêu thì lo dữ lắm hả, thế em có người yêu chưa
- Có người yêu hay chưa thì mắc gì đến anh?
- Là để lỡ có gặp thì biết gọi thằng anh trai em là mày hay là anh thôi
- Hứ...cứ gọi là anh đi hà...
- Nhớ nhá, nhận lời người ta rồi nha,từ đây hết nhận với những thằng khác đó nha,
- Hí hí...anh nói thương dễ sợ...này...người nhận lời ơi,anh tên chi để sau này thống nhất em còn đi tìm chớ
- Anh tên Chất,cứ hỏi Chất lính thông tin F5 đứa nào cũng biết ,cần anh đưa cho cái phù hiệu binh nhất để làm tin nhá...
- Thôi khỏi cần, rủi tụi nó xét thấy phiền hà...tên anh nghe là thấy ngon luôn rồi
- Sao ngon?
- Mấy bữa ăn cơm ngoài cứ ,khi nào chúng nó kháo “Bữa nay cơm có chất” ,y như bữa đó có thịt cá,
- Lấy anh ăn thịt cá cả đời luôn...
- Hổng dám đâu , hồi hôm có mấy chú phụ trách hậu cần về nắm tình hình, thấy mâm cơm của mấy ổng cũng toàn rau thôi
- Mấy ông chán thịt thèm rau ấy mà...
- Xạo chiến dịch đang gấp, ai người ta có thời giờ mổ heo cho các anh, hên thì được ăn thịt hộp
- Thịt hộp ngon chớ sao ,khui thịt hộp ra ,có bát rượu đế ,hi sinh quên mình luôn .
- Anh cũng thích uống rượu sao
- “Nam vô tửu ,kỳ vô phong”trai xứ mình ai không thích uống rượu.
- Anh hai em uống rượu cũng dữ nha, xưa ở nhà hay lén uống trộm rượu của ba, bị em méc,mấy lần ăn đòn nhớ đời luôn
- Sao chơi ác vậy ,sau này thế nào em cũng lấy phải thằng chồng uống rượu...
- Là anh đấy thôi...
- Đúng rồi...nhưng mà anh không say đâu, càng uống, càng tỉnh ,càng khỏe ,càng tinh, càng bắn trăm phát trăm trúng, càng hoàn thành tốt nhiệm vụ...
- Anh nhiều càng dễ sợ, lỡ thành cua thì kẹp người ta đau lắm...thôi... em về đoàn tụi em đây, tối nay còn chở đạn cho mấy anh nữa chớ, anh nhớ nha , nếu gặp anh trai em, biểu ảnh biên vài chữ gởi về cho má...mà mai mồng một tết rồi,các anh không chuẩn bị đón xuân sao ?
- Yên tâm đi em ơi, anh sẽ tìm anh trai em để gây cảm tình...còn tiêu chuẩn tết bọn anh sài hết cách đây mấy ngày rồi ,giờ chỉ chờ đón giao thừa thôi ,gặp em như gặp mùa xuân rồi, đi mạnh khỏe nha, chân cứng đá mềm... chờ anh nha ,nàng cũng ríu rít chào cả bọn rồi đi.
 Tối đó trời xe lạnh chúng tao khăn gói chuẩn bị hành quân tiếp thì trung đội trưởng đến đập vai bảo “Có người chờ mày ngoài mé lộ”,nghĩ là mấy thằng đồng hương đến động viên nhau trước khi vào trận,tao chạy ra ,đứng chờ là nàng cùng với một chị nữa, hai người bên cái sào có buộc thùng đạn, thấy tao nàng chạy lại nói trong hơi thở
- Chút xíu không gặp được anh, bữa sáng bỏ nó trong túi đồ ,ba em gửi ra cho anh trai em ăn tết nhưng không tìm được ,tặng các anh để đón giao thừa luôn đó, nàng lấy trong bọc đeo bên mình ra một cái chai vuông vuông, thú thực lúc đó tao không biết là chai gì, với lại cũng ngại ,kỷ luật dân vận ,lấy của dân mấy ông biết phê bình chết cha ,tao từ chối ,nhưng nàng cứ ấn vào tay,giọng buồn buồn.
- Anh nhận cho em vui đi mà, quà mang trở về là em bị súi đó ,nhìn mắt nàng lúc ấy...tao thấy thương quá ,không cầm lòng được...đành nhận ... ,tay nắm tay ,tao hứa sống chết không quên nàng ,nhất định tìm ra anh nàng ,rồi thay mặt cả tổ thông tin cám ơn sự quan tâm của nàng...tao nói nhiều chắc cũng đạt được năm phần cảm động, thế rồi bất ngờ nàng ôm lấy tao hôn mày ạ, nàng nói giọng nghẹn ngào “Hẹn gặp nhau trong Sài Gòn anh nha” hạnh phúc bất ngờ quá làm tao chết đứng như Từ Hải, nước mắt nàng lành lạnh vương trên má ,tao để mặc không lau cứ trân trân nhìn theo cái dáng thon thon, tăng tả khênh hòm đạn lẫn vào dòng người tiến về phía thành phố .Đưa anh trung đội trưởng xem, vốn là dân tập kết về ,cha sành lắm vừa nhìn thấy đã reo lên
- Rượu tây a mày...moi đâu ra vậy, khui ra liên hoan đón giao thừa trước đi ,tranh thủ lúc chưa có lệnh xuất phát tao vặn nút rót ra nắp bi đông mỗi thằng làm một nắp,mấy thằng lính nhà quê nhăn nhó
- Thứ rượu tây này vị thì được ,nhưng mùi tây khó uống... ,tao quắc mắt
- Mùi ấy mới là ngon ,rồi để chứng minh rót thêm một nút uống cái ực... .Nói thực cái thứ rượu tây có mùi hôi cứt gián, nhưng vì của nàng tao cứ khen đại ,mấy thằng gật gù nhưng không thằng nào uống thêm ,tao đưa anh trung đội trưởng cả chai, anh làm thêm một nắp rồi phán một câu
- Cái lũ quê một cục ,rượu ngon mà không biết thưởng rồi xách chai đi ,chắc sang chỗ bọn hữu tuyến. Mấy thằng tao vừa thu xếp khí tài ,vừa bàn tán về thứ rượu tây vừa rồi, thằng nào cũng bảo đây là lần đầu tiên nếm rượu tây ,nhưng không thằng nào khen ,có thằng còn chê mùi nó cũng hôi giống như thứ rượu mía của vùng Sơn Tây thời đóng quân ở đấy chúng đã uống, tao chỉ nhắc lại y như lời anh trung đội trưởng
- Cái lũ quê một cục... .
 Trời tối đen, hành quân mải miết về hướng Biên Hòa ,qua rừng cao su, vượt mấy con lộ, qua tuyến đường sắt cũ, rồi cứ men theo doi đất trống mà đi ,lâu lâu lại hiện ra khu dân cư,ánh đèn hắt le lói thỉnh thoảng lẹt đẹt tiếng pháo tết làm thằng nào cũng nhớ nhà, tới một khu đất cao, thì được lệnh đào công sự lập trạm thông in ngay gần hầm chỉ huy tiểu đoàn, nhìn bọn 2w đeo máy hối hả theo đội hình tiếp tục tiến quân, đứa nào cũng thấy nao nao ,như mình bị mất một cái gì đó .Đất cứng chúng tao đào cật lực mới xong được cái hầm đặt máy , dải altel xong đã thấy liên lạc đã đưa điện tới,yêu cầu phát ngay để báo cáo ,thế là mở máy kê ma níp lên bắt liên lạc. Sát giao thừa anh trung đội trưởng hội ý trên tham mưu về ghé qua, ảnh bảo “trận này đánh lớn lắm ,các cậu cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ nha”quẳng trả cái chai vẫn còn rượu anh nhảy lên khỏi hầm biến vào bóng tối,tiếc của tao mở nút ngửa cổ tu nốt ,phải ba ực mới hết,người tự nhiên nóng bừng,xếp cái chai không vào góc hầm,tao ra ngồi quay “ra pô nô”(Máy phát điện quay tay)thay cậu lính mới vừa chạy điện lên ban chỉ huy ,tự nhiên nhớ nàng da diết,từ cái dáng cao cao nhanh nhẹn ,đôi mắt lá dăm hơi xếch ,cái trán thông minh ,nụ cười tươi,nhất là đôi chân mày tỉa nhỏ ,thanh thoát,nàng thật đẹp,mà hình như nàng cũng có cái mùi nồng nàn của rượu tây.Thằng báo vụ phát xong bức điện quay sang khen
- Anh quay máy hết sẩy luôn, điện ổn định ,gõ ma níp sướng lắm ,tao giật mình,tưởng như vừa mơ,
- Xong rồi hả ,buông máy ,đứng dậy nhìn ra xung quanh ,phía sân bay nhiều đèn sáng,tiếng súng,tiếng pháo tết vẫn lọp bọp nổ, thằng báo vụ vạch tay áo xem đồng hồ mắt nhìn xa xăm
- Ngoài mình giờ này giao thừa rồi đây... nó vừa dứt lời thì có tiếng xé gió rảo rảo trên đầu, hàng chục đốm lửa lao xuống sân bay,từng cụm lửa bùng lên,tiếng nổ dậy đất, hai thằng lính mới từ sở chỉ huy chạy về miệng liến láu
- Rồi...rồi ĐKB đó... .Lửa trùm lên sân bay, tiếng nổ lục bục từ trong ấy vọng ra nghe rõ mồn một, lúc sau tiếng thượng liên,tiếng AK rộ lên ,B40 điểm nhịp nhịp như tiếng trống cái,lựu đạn chát chúa đế theo thằng báo vụ nhảy lên bá cổ tao
- Đánh lớn rồi...,phải hàng giờ sau địch mới phản ứng, trọng liên quét từng vệt đỏ lừ,tiếng pháo tăng nổ đanh nghe đốp đốp, tiểu liên cực nhanh quét cả băng,roẹt...roẹt...đều tăm tắp ,đang háo hức thì có lệnh di chuyển, hầm chỉ huy chuyển tới gần hàng rào sân bay,tụi tao lập trạm trên cái hố pháo cũ ,điện gửi đi ,điện gửi đến tới tấp ,tiếng AK rộ lên xung quanh,hai thằng liên lạc chạy tới lui như con thoi. Mặt đất rung chuyển, từ khu kho long bình phọt lên cột lửa cao ngất kéo theo nhiều tiếng nổ ran ran ,gần sáng địch bắt đầu phản kích quyết liệt,những phát đạn bắn không đích ngắm cắt phật phật qua đầu, chúng tao làm việc tập trung quên cả nguy hiểm,trời sáng rõ địch tràn ra phản kích càng đông ,lửa khói mù mịt khắp khu sân bay ,lửa khói bốc lên từ khu kho long bình ,khói bụi cũng bốc lên từ sở chỉ huy quân đoàn 3 địch ,tiếng nổ liền liên không dứt tạo thành một cái nền âm thanh khủng khiếp mặt đất giật lên từng nhịp bởi những loạt bom của bọn B57, mấy thằng L19 quần đảo phóng rốc két lung tung, hai chiếc cán gáo treo lơ lửng nã trọng liên vào bất cứ nơi nào chúng nghi ngờ ,một tốp bộ binh địch xông ra định bọc phía ngoài ,hướng tiến của chúng cắt qua sở chỉ huy ,một đại đội của ta ra đánh chặn địch ,sở chỉ huy phải di chuyển .Bọn tao bận phát nốt mấy bức điện khẩn nên còn mắc lại .Thằng báo vụ bỗng gục xuống, viên đạn xuyên từ sườn bên này sang bên kia,nó chết tay vẫn giữ chặt cái “ma níp” tao bỏ “ra pô nô” cho thằng liên lạc ,nhảy lên thay nó ,chuyển sang “đơn xen ngắt”(Một cách liên lạc của bên thông tin)yêu cầu bên kia phát lại nhóm chữ vừa nhận ,rồi tiếp tục làm việc ,giữa mớ âm thanh chói óc phải lấy hết tập trung mới phát xong hai bức điện ,thu dây ,máy, cho hai thằng linh mới vác chạy theo hướng ban chỉ huy, tao xách khẩu AK yểm trợ phía sau, nói thực, lúc đầu không nhìn thấy địch,chúng nó cũng ẩn nấp ,thò thụt ,khó phát hiện lắm ,sau thấy anh trung đội với mấy thằng hữu tuyến ném lựu đạn mới nhìn ra tụi nó ,nhấp nhô ,ẩn hiện chúng đang tiến lại gần,tao quét về phía ấy mấy loạt, hết băng đạn, thay băng khác,thò lên chưa kịp bắn tiếp, tụi nó đã tặng một quả M79 nổ cách mấy mét, có cảm giác lạnh tê một bên mặt tao cố kéo cò được một loạt,thoáng như là có chùm rốc két chụp xuống tao không biết gì nữa
Sự sống hồi lại trong trạng thái bung biêng như đang bay trên mây ,lúc tỉnh hẳn tao mới nhận ra mình đang nằm trên võng ,trời tối nhưng máy bay địch quần đảo rất dữ, pháo sáng từng đàn lửng lơ như ma chơi,tiếng bom ,pháo, nhát gần ,nhát xa vẫn rần rần vang tới, đoàn tải thương lầm lũi đi dưới tán cây, không có tiếng nói chỉ nghe tiếng thở hổn hển. Tới rừng cao su thì trời sáng ,họ đặt võng xuống nghỉ,có tiếng rên rỉ đau đớn từ vài chiếc võng gần đấy ,tao chỉ thấy đầu đau nhức và nghẹt tịt mũi, miệng khô rát ,đắng ngắt do phả há ra thở,mấy người khênh tản đi nấu cơm ăn, mấy anh chị y tá đi các võng kiểm tra tình hình thương binh,phải cám ơn rất nhiều cái thằng đã băng bó cho tao ,nó băng kín đầu kín mặt nhưng vẫn để hở hai con mắt để tao nhìn và thế là tao nhận ra nàng cũng ở trong đoàn ấy ,tao cố nhổm lên gọi
- Lan...em...Lan phải không... Nàng quay lại nâng tao dậy ,tao ngồi lên, hay thật ngoài cái đầu ra không thấy đau chỗ nào hết
- Anh là...nghĩ nàng nhận ra rồi nên tao gật gật ra bộ là đúng vậy... rồi lại nhớ là nàng vừa từ trong ấy ra nên tao nén đau cố hỏi mấy câu cho tình cảm
- Ba..má... mạnh không em...cái miệng bị đau,lại bị băng kín làm giọng tao khao khao ,nàng nhìn chăm chăm ,có ai thuyết minh phía sau
- Đây là đồng chí báo vụ tiểu đoàn bị thương ở phần mặt và đầu cần đưa gấp về trạm để kiểm tra sọ não... nàng nhìn ghê lắm, rồi bỗng gục xuống tao thổn thức
- Anh hai...trời...anh hai...em tìm miết giờ mới gặp...tao muốn thanh minh rằng đây là tao ,là anh Chất chứ không phải anh hai nào hết, nhưng vì cái trán nàng nó dụi mấy phát vào vết thương trên má ,đau quá ,cứng hàm không nói được... .Khi những người tải thương dùng bữa xong đoàn lại khẩn trương lên đường ,nàng đổi xuống khênh tao, các võng thương binh phân tán đi theo các rìa cây,bờ kênh ,địch đang tập trung đánh trong thành phố nên khá an toàn ,nằm trên võng nhìn nàng loạng choạng bước, thương quá, em phải thức mấy đêm rồi ,lại không quen vác nặng chắc đau vai lắm, thỉnh thoảng lại thấy nàng nghiến răng đẩy cái đòn lên cho nó đỡ đè xuống vai,đến đoạn leo dốc, tao đập tay ra hiệu đòi xuống ,người ta không cho ,tao cứ nhổm dậy thế là phải đặt võng ,tao bước ra tự đi ,đang nằm thấy khỏe,lúc tự mình đứng lên mới thấy trời đất quay cuồng, lảo đảo suýt ngã ,nàng và chị cùng khiêng chạy lại đỡ, bắt tao trở lại võng ,tao không chịu, cố nói khục khục sau mấy lớp vải băng
- Đi...được...đi được... đứng vài giây lấy thăng bằng tao bước đi,hai người họ chắc cũng mệt lắm nên chấp nhận, chị kia dìu tao đi mà vẫn còn thở hổn hển ,được một đoạn thì nàng lên thay, nàng bảo
- Đây là anh hai em, để em dìu ảnh..., tao muốn cãi lại nhưng miệng đau nên thôi,một tay nàng kéo tay tao vắt qua cổ nàng,tay kia vòng ra sau nách tao ôm chặt dìu tao đi .Nàng tưởng tao là anh trai ,nhưng tao biết,tao đâu có là anh nàng ,thế nên nó cứ lâng lâng, cứ ngây ngất, đang bị thương đau thấu trời mà vậy mới kỳ,thế mới biết cái tình yêu nó vĩ đại ,dựa vào cơ thể nàng như được tiếp thêm sức mạnh tao cố đi thẳng người,bước thẳng chân để nàng khỏi tốn sức ,việc này làm nàng thích nên cứ động viên tao hoài
- Anh hai đi giỏi quá hen...
- Ừ...
- Đi giỏi thế này chắc không bị chấn thương sọ não đâu hen...
- Ừ...
- Em với anh hai thế là hòa nha...ngày trước có bận anh cõng em lội qua sình lầy hôm nay em dìu anh trong rừng ,vậy là hết nợ nhen...
- Ừ... nàng nói nhiều lắm nhưng tao không nhớ ,ai mà nhớ hết được những điều con gái nói ,tao bước đi như mơ trong giọng nói nhè nhẹ líu lo của nàng ,trong nhịp thở gấp gấp của nàng ,trong nhịp tim rộn ràng của nàng sẩm tối thì tới trạm quân y,thương binh các nơi dồn về đây nhiều, bàn giao thương binh xong đoàn tải thương lại đi nhận vũ khí để mang vào ,trước khi đi nàng còn đến nắm tay tao nựng
- Anh hai ở lại trạm, sớm mai về qua em lại vô thăm nha ,rồi tất tả đi
Vết thương của tao nhìn ngoài thì ghê, máu ra đầy mồm, mũi, nhưng khi khám lại bác sĩ lại bảo chỉ thuộc loại xoàng,ngoài viên bi M79 xuyên từ xoang má xuống cằm, làm lủng sương má,gãy một chiếc răng hàm là đáng kể còn những vết ở đầu ,ở mặt chỉ là rách da ,rách thịt phần mềm, tao bị choáng vì mất máu và sức ép là chính ,sau vài thủ thuật vết thương ngừng chảy máu tao hồi sức nhanh ,sáng hôm sau đúng giờ thay băng thì nàng đến, đỡ tao lên ghế ,nàng ngồi thu lu bên cạnh xem mấy anh y tá làm việc ,khi lớp băng được tháo hết, nhận ra là tao chứ không phải lão anh trai ,nàng nhéo tao một phát vào ngực đau thấu tim
- Ra là anh à...làm người ta lầm...đúng là cà trớn...vít cổ người ta xuốt dọc đường... .Mấy anh y tá bật cười
- Ha ha...người yêu bị lầm là anh trai là thiệt lắm nha,đáng ra được cõng chạy về trạm đó ,nàng nguýt mấy cái, thay băng xong, được nàng đưa vể lán, tao ú ớ tính thanh minh ,nàng ngăn lại
- Thôi đi mà, để giữ cho cái miệng anh nó lên da non...,rồi nàng nói như tâm sự
- Không phải là anh hai ,là anh em cũng vui lắm ,ông trời sui thế nào mà mới đầu chiến dịch,mình gặp được nhau những 2 lần , giữa trận chiến ác liệt chẳng giống ai ,anh cứ dưỡng thương cho mau lành đi nha, nếu còn quay ra thế nào em cũng tới đây thăm ,em phải đi chở đạn vào cho mấy ảnh ,trong ấy cần đạn lắm,nhớ không được quên em đâu nha, tao gật gật để tỏ lòng biết ơn, nắm tay nàng thật chặt để tỏ lòng lưu luyến ,nàng gỡ tay ra rồi lại ôm hôn tao ,mặt tao bị băng kín chẳng còn chỗ ,thế là nàng phải hôn vào môi, đúng là nàng có mùi thơm như rượu tây mày ạ ,mặc dù vết thương đang đau ,thế mà vẫn thấy khoái... .Tối hôm đó chúng tao lại phải di chuyển, ngồi thuyền ngược sông Đồng Nai về tuyến sau điều trị tiếp ,nhường trạm cho thương binh mới ,từ đấy mất liên lạc với nàng, chiến dịch đường 9 nam lào vừa rồi có một lần về lại căn cứ trong ấy, tao đi tìm nhưng không thấy,hỏi thăm không ai biết, có một bác ở văn phòng bảo có khi nàng được cử về gây cơ sở hoạt động hợp pháp trong nội thành, vì các cơ sở cũ bị lộ,bị vỡ nhiều .Từ dạo ấy tao chẳng thiết tán tỉnh với chị em nữa,tết này là ba tết rồi tao vẫn không quên được nàng ,nhiều đứa bảo tao là đồ dở hơi,hão huyền nhưng tao không nghĩ vậy, tao tin rằng nếu còn sống nàng cũng không thể quên tao, bởi vì tình cảm hai đứa tao sinh ra từ trong cái ranh giới mong manh giữa sống và chết ,giữa đất trời đầy bom đạn,tao không thần thánh nó đâu nhưng nó đúng là dấu ấn không thể quên trong phần đời còn lại của mỗi người...
Kể xong câu truyện lão cũng vừa ngà ngà say, uống nốt rượu trong bát rồi khật khưỡng về giường nằm ngủ, thu dọn cho xong mình cũng lăn ra làm một giấc ,sau tết đó về trường .Năm 72 vào tăng cường cho chiến dịch Quảng Trị có tìm anh nhưng không gặp, đến giữa 73 có đoàn anh em học viên cũ ra học sĩ quan sang chơi ,hỏi thăm về anh ,họ bảo anh “Chất dô tá dô tà” chỉ huy thông tin đã hy sinh ngay từ những ngày đầu chiến dịch Quảng Trị rồi ,chiến đấu trong đội hình bộ đội Bình Trị Thiên đến ngày thứ 3 tổ đài trúng bom hy sinh hết.
Từ đấy cứ mỗi lần qua thành phố Hồ Chí Minh lại nhớ tới anh , lại lần ra chợ Bà Chiểu, khu chợ to ,hàng sạp bát ngát chẳng biết nhà cô gái tên Lan ở chỗ nào ,suy đoán,lần ra mấy quầy bán rượu tây ,nhiều cô gái bán hàng ,có cô tỉa chân mày rất xinh ,nhưng mình không là anh Chất nên ngại không dám hỏi ,các nàng tưởng khách sộp cứ mời mua rượu tây hoài ,năm đầu gọi anh,vài năm sau ,gọi chú ,giờ chắc gọi khác, có điều cô bán rượu tây nào cũng xinh ,và hình như có mùi rượu tây...

Y - C
LeHa at 02/11/2011 11:12 pm comment
  Anh Yên Chi. HV đọc một câu chuyện về người lính, chất lính, tâm hồn lính sao mà đáng yêu đến thế. Ngày hôm nay HV vừa dạy xong một tác phẩm của lớp 12 cũng đề tài người lính và chiến tranh. Anh có biết đấy là TP nào không? TP" Những đứa con trong gia đình" của nhà văn Nguyễn Thi.   Những ngày ấy, cơm gạo thiếu thốn khó khăn, ăn chỉ toàn rau làm gì mà chẳng đói, 21kg đấy là phần của lính, chứ người dân làm gì có chế dộ đó. Ngày đó HV còn bé tí nên cũng không đến nỗi khổ như anh. Nhưng anh lại có một phần đời thật đáng tự hào, điều đó không gì sánh nổi.  Anh yên Chi ơi, mùa xuân về HV chúc anh thật nhiều niềm vui và hạnh phúc nhé.
Yên chi at 02/12/2011 02:53 pm reply
Cám ơn hongvan ghé thăm ,câu truyện mình kể từ thời lâu lắm rồi bây giờ nó chỉ là kỷ niệm  Chúc bạn năm mới nhiều niềm vui ,nhiều hạnh phúc nha
HN at 02/11/2011 01:31 am comment
Văn xuôi vốn không ham , mà YC viết cuốn hút quá ,đọc một mạch mê mải . Đề tài người lính luôn hấp dẫn HN , nhưng thơ không thể chuyển tải được như thế này anh ạ . Cảm ơn anh , chúc anh chị và các cháu một năm mới an lành và hạnh phúc
Yên chi at 02/11/2011 10:10 pm reply
Cám ơn HN ghé thăm và chía sẻ,  làm thơ ít chữ mà tải được rất nhiều ý như HN khó lắm đó nha  Năm mới chúc HN luôn mạnh khỏe ,nhiều hạnh phúc ,nhiều niềm vui nha
Tuan Anh.62 at 02/10/2011 11:45 pm comment
Lâu ngày ghé thăm Yên Chi Dặm trường hút bóng nhau đi ngang nhà Ấm tình ta nói về ta Trăm năm ấm lạnh mãi hoà yêu thương Ngày xuân ôn chuyện chiến trường Ôm nhau khắc khoải...tuyết sương mái đầu!!! Chúc vui xuân ấm áp tình đồng đội nha YC ui!!!
Yên chi at 02/11/2011 09:57 pm reply
Cám ơn anhvu68 ghé thăm ,cũng là truyện mấy thằng lính một thời nhớ về nhau thôi ,giờ cơ hội gặp lại nhau khó lắm Chúc bác năm mới luôn vui khỏe ,nhiều hạnh phúc nha
hoahoa at 02/10/2011 10:35 pm comment
                                                                 Năm mới, hh chúc yen chi và gia đình gặp mọi sự tốt lành...hạnh phúc và thành công trên mọi lĩnh vực nha!
Yên chi at 02/11/2011 09:52 pm reply
Cám ơn hh ghé thăm .Chúc nhà báo năm mới an khang thịnh vượng nhiều hạnh phúc, nhiều thành công nha
LTH at 02/10/2011 08:01 pm comment 
Chuyện của anh hay và cảm động quá. Cảm ơn rất nhiều. Chúc anh Năm Mới hạnh phúc, an khang, thịnh vượng.
Yên chi at 02/11/2011 09:49 pm reply 
Cám ơn bác Lê tiên Hoàn ghé thăm ,nhớ truyện tết cũ viết lại bác ạ. Chúc bác năm mới mạnh khỏe nhiều niềm vui ạ
Cựu Chiến Binh at 02/10/2011 04:43 pm comment
Đọc truyện của Bác lại nhớ thời lính đói ăn,chúc Bác vui và khỏe bác nhé
Yên chi at 02/11/2011 09:44 pm reply
Cám ơn Cựu Chiến Binh ghé thăm .Bây giờ nhớ lại vẫn thắc mắc sao hồi ấy ăn 21 kg gạo / tháng mà vẫn đói. bi giờ chỉ 10 kg gạo /tháng ăn không hết ,no cả ngày
NGỰA MỎI CHÂN RỒI at 02/10/2011 06:58 am comment
Đọc chuyện của anh nhớ thời lính của tụi mình quá anh hè? Dù đi đâu thì chất lính cũng không lẫn vào đâu được phải không anh? Chúc anh năm mới mạnh khoẻ, nhớ mấy em cho nhiều, càng nhớ nhiều càng trẻ lâu!
Yên chi at 02/11/2011 09:34 pm reply
Cám ơn Ngựa mỏi chân rồi ghé thăm Một thời chinh chiến gian lao Bây giờ còn nhớ tới nhau là mừng  truyện xưa thỉnh thoảng kể lại để nhớ thôi  Chúc bạn năm mới mạnh khỏe ,phát tài ,phát lộc,nhiều niềm vui ,nhiều hạnh phúc nha
HAT CAT _ DIỆU SINH at 02/09/2011 09:43 pm comment
Yên Chi là hỗn hợp của axít carminic với ôxít nhôm, vôi sống và một vài axít hữu cơ  Màu Yên chi đỏ là thuật ngữ chung cho các màu sắc đỏ thẫm cụ thể nào đó.  Cát tặng cho Yên chi > Bản chất <   Đây là một trong những màu hấp dẫn nhất  YC ạ. Cát đùa cho vui. Năm mới đừng giân nghe
Yên chi at 02/11/2011 09:26 pm reply
Màu YC mà phức tạp vậy ta ,có cả "Vôi sống"chắc giống quết trầu của mấy bà 18 thôn vườn trầu hè
Nguyệt Vũ at 02/09/2011 08:55 pm comment
Chúc anh một năm mới Vui-Khoẻ - Giàu có
Yên chi at 02/11/2011 09:17 pm reply
Cám ơn Nguyệt Vũ ghé thăm. Chúc bạn năm mới, mạnh khỏe,nhiều tài lộc ,xuất bản nhiều tác phẩm mới ,mang lại nhiều niềm vui cho độc giả
PHẠM THỊ HẢI at 02/09/2011 04:05 pm comment
Chuyện hay xong dài quá, hen anh lần sau đọc tiếp chúc anh năm mới hạnh phúc an khang
Yên chi at 02/11/2011 09:10 pm reply
Cám ơn Bạn ghé thăm ,truyện tới mình sẽ làm ngắn hơn .  Chúc bạn năm mới nhiều tài lộc, nhiều hạnh phúc ,nhiều niềm vui nha
HAT CAT _ DIỆU SINH at 02/09/2011 01:55 pm comment
Yên Chi ạ. Cái thời lính... tình yêu  của lính và chuyện này của YC đọc  cay cả mắt...    Chúc năm mới bình yên Cầu cho đồng đội siêu thoat
Yên chi at 02/11/2011 09:06 pm reply
Cám ơn hat cat ghé thăm .Viết lại câu truyện tết của một thời làm lính để các bạn xem thôi mà Chúc hat cat năm mới an khang nhiều niềm vui nha
HOA TULIP at 02/09/2011 07:15 am comment
Chú ơi! Qua chú chúc mừng năm mới mà được đọc truyện hay quá, vừa vui vừa buồn. Hix! Chúc chú cùng gia quyến năm mới an khang - thịnh vượng chú nha!  
Yên chi at 02/11/2011 08:58 pm reply
Cám ơn HOA TULIP ghé thăm và chia sẻ câu truyện của một thời  Chúc cháu năm mới,an khang ,nhiều tài lộc,nhiều hạnh phúc nha

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét