Cái Lan đã thôi học ở nhà đỡ việc ,bố nó dạo này ốm đau luôn không làm được gì ,mẹ nó phải sang bên kia sông chạy chợ kiếm tiền
,chỉ còn một năm nữa thì xong trung học phổ thông nó cũng chẳng tiếc ,ở cái xóm toàn là dân thuyền chài này có học nữa rồi cũng đến thế thôi. Lấy chồng rồi đi chợ ,nhà có người chài lưới thì mang cá đi bán ,không có thì mua lại của người khác ,buôn bán lòng vòng kiếm mấy đồng đong gạo .Mấy năm nay do người ta đánh bắt nhiều, cá sông cạn kiệt chẳng có là bao, người trong xóm còn rủ nhau đi buôn bán xa ,người thì theo thuyền ra tận cửa sông rối tới tận quảng ninh móng cái tìm nguồn hàng ,người theo xe lên biên giới lạng sơn buôn hàng Trung quốc ,cái nghèo gom người ta lại thành xóm nhỏ ,cái nghèo lại kéo người ta đi khắp nơi ,chỉ có tình người là còn vương vấn nơi đây,truyện thằng Thành yêu cái Lan cả xóm này người ta đều biết ,ai cũng khen chúng nó đẹp đôi ,người ta chỉ thương nỗi nhà hai đứa cùng quá nghèo ,mà ở đời chẳng ai ưa cái nghèo ,cái Lan cũng vậy ngay từ lúc nhỏ nó đã mơ ước có một cuộc sống giàu có .Nhìn xung quanh xóm chài xơ xác quá, vài chiếc đò vật vờ bên bến sông như những chiếc lá khô héo hắt cuối thu ,nó sợ cảnh lênh đênh vật vã trên sông nước gia đình nó trải qua ,nó sung sướng như mơ khi bố nó cùng mấy bạn chài rủ nhau cắm sào dựng nhà trên bến sông này ,nhưng có lẽ chỉ mình bố nó làm được cái việc bán thuyền rồi cần mẫn khai phá giải đất hoang ven sông ,trồng được hai vườn chuối, những người kia hầu hết vẫn phải bám vào sông nước ,con gái nhà thuyền chài ,lấy con trai nhà thuyền chài ,lại làm nghề thuyền chài ,cái vòng luẩn quẩn ấy từ bao đời nay vẫn thế
Cái Lan yêu thằng Thành với bao nhiêu mơ ước, con nhà thuyền chài yêu con nhà nông làm ruộng là khác nghề lạ việc chỉ có điểm giống nhau là hai nhà đều nghèo và hai đứa trẻ đều nung nấu ý trí tìm cách thoát nghèo ,trong khi thằng Thành bươi móc trong đống công việc tự do, hổ lốn như đống rác thải của đời để kiếm đồng tiền thì cái Lan cũng tấp tểnh theo mẹ chạy chợ ,mới đầu là mang chuối trong vườn nhà bán ra các chợ xung quanh, sau nghe người ta nói mang vào trong phố bán được giá hơn, hai mẹ con cũng gánh vào bán, buổi đầu bị công an đuổi ,nó nhanh chân chạy được mẹ nó bị công an bắt mang hàng về đồn ,nó lớ ngớ chạy phố nọ sang phố kia ,rồi chui cả vào trong một khu chợ, bị các bà ở đây chửi té tát “Tiên sư cái con hàng dong các bà mày mất bao nhiêu tiền mới được ngồi đây giờ mày lại vào bán tranh à” không bán được bao nhiêu lại còn bị lạc đường may được mấy người cùng cảnh bán dong tốt bụng chỉ cho, đến tối mới tìm được về phố cũ ,mẹ nó xin mãi rồi người ta cũng cho nộp phạt trả lại hàng ,hai mẹ con gánh hai gánh chuối ế về nhà .Hôm sau mẹ nó mang bán đổ bán tháo trong các chợ làng ,nó vẫn gánh một gánh ra phố ,trong bụng nghĩ “người ta bán được mình nhất quyết cũng phải bán được”.Ở đâu cũng thấy người ta đuổi hàng dong ,nhờ tuổi trẻ có sức, nó gánh chạy như chuột lủi ,dần dần nó nhận ra hình như chỉ mình nó bị đuổi gắt gao, còn nhiều người thấy công an chỉ chạy vài bước lấy lệ rồi họ lại quay lại bán bình thường ,lúc lấy cơm nắm ra ăn trưa nó đến ngồi cạnh chị hàng hoa hỏi về việc này chị cười bảo
- Em muốn không bị đuổi thì phải góp tiền vào hội, nó thích quá hỏi lại
- Góp cho ai chị chỉ cho em đi ,chị kia chỉ vào một chị hàng hoa lớn tuổi ngồi ăn cơm gần đấy
- Sáng mai em đưa cho chị kia 10 ngàn xin vào nhóm sẽ được bảo lãnh trong ngày ,hôm nay muộn rồi thì thôi ,từ mai cứ thế mà làm
Hôm sau nó mang tiền nộp ,chị lớn tuổi còn dặn dò tỷ mỷ
- Đây là khu giáp gianh nhiều phường ,tiền mình nộp cho phường nào khi bị đuổi chỉ cần chạy về bên phố thuộc phường đó là thoát, chạy ra các phía khác vẫn bị bắt như thường ,những người nộp tiền cho bên kia thì chạy về bên kia,chị em mình nộp bên này chạy về bên này ,nên nộp ổn định , người ta nhớ mặt mình càng đỡ rắc rối .
Quả nhiên ngày hôm ấy dễ thở hơn nhiều, từ đấy nó đưa mẹ ra bán hàng yên ổn ở đây, được một thời gian thấy chán, bây giờ nó đã mạnh dạn lên nhiều rồi, hai mẹ con cứ quấn lấy một chỗ mãi chả thích, tuổi trẻ thích chạy đây chạy đó,thế là nó bàn để mẹ nó cứ ngồi đây mà bán ,nó có sức gánh đi bán dong phố này phố khác như thế nhanh hết hàng hơn hai người cùng ở một chỗ.Thực ra trong lòng nó còn có ý khác ,nó muốn đi tìm thằng Thành,sức trẻ ,bị đuổi thì chạy ,bây giờ phố phường nó đã thông thạo cả đường ngang ngõ tắt, không còn sợ bị lạc như mấy hôm đầu ,nó gánh hàng lòng vòng khắp nơi ,chiều tối về phố cũ hai mẹ con lại dắt díu nhau về .Một hôm buổi trưa nó lần ra đến bờ sông ,thấy một khu chợ to người ra vào tấp nập, nó lững thững gánh hàng vào bán bỗng có tiếng gọi rất quen
- Lan ơi! Rồi thằng Thành tất tả chạy ra, vừa nhìn thấy, cái Lan đỗ gánh hàng xuống đứng ôm mặt
- Rõ gét! Để người ta tìm mãi! ,thằng Thành cười xòa
- Thôi vào đây ,để anh giới thiệu Em với các bạn anh ,rồi nó kéo cái lan vào trong chợ, mấy người đi đường tò mò nhìn theo . Thằng Thành đưa người yêu ra mắt các bạn ,lúc này bọn bốc vác đang nghỉ trưa chúng kéo đến đông lắm ,đứa nào cũng khen người yêu thằng Thành đẹp làm cái Lan xấu hổ đỏ mặt chẳng biết nói gì ,thằng đại ca đứng ra bảo
- Mỗi thằng chúng mày mua cho em nó một nải chuối để em nó hết hàng về sớm đi ,thế là hết gánh hàng cái Lan ngượng nghịu
- Em cám ơn các anh...,úi em xấu hổ quá ,thôi em xin phép về đây..., rồi tăng tả gánh đôi quang không về ,thằng Thành đưa người yêu ra cổng ,bọn bốc vác cười trêu theo
- Về đừng quên mấy thằng bốc vác các anh nhá...mai lại đến nhá...
Cái Lan vừa xấu hổ vừa cảm động ,rõ là mấy ông tướng ăn mặc lôi thôi ,mặt mũi bặm trợn phát khiếp lên được, thế mà tấm lòng họ lại ngay thẳng và tốt quá...nó về kể lại với mẹ, mẹ nó bảo
- Nếu hai đứa đã ưng nhau rồi thì thu xếp để hai gia đình gặp mặt bàn bạc lo cưới cho xong đi cái Lan ngúng nguẩy
- Chúng con còn phải kiếm thật nhiều tiền đã ,không có lấy gì mà làm đám cưới . Mà kể cũng đúng, nhà nó nghèo quá, bố bị bệnh có ít tiền dành dụm chỉ đủ thuốc thang cầm chừng ,tiền hết bệnh vẫn chưa khỏi ,nhà thằng Thành cũng nghèo ,bây giờ mà lo đám cưới biết trông vào đâu ,thế nên nó ra sức bươn bả lăn lộn .
Bán chuối được vài tháng, nghe người ta bảo lên biên giới buôn hàng mang về bán được nhiều lời hơn, nó cũng theo đi ,vài chuyến đầu cũng kiếm được ít tiền ,mẹ nó vui lắm,đi đâu cũng khoe ,rồi một lần không thấy nó về nữa, có tin đồn nó bị bọn người xấu lừa ép bán sang Trung Quốc .Mẹ cái Lan khóc gào thảm thiết ,thằng Thành nghỉ việc bổ đi tìm ,nhưng bóng chim tăm cá biết tìm ở đâu ,sau gần một tháng lang thang, thất thểu quay về như đứa mất hồn ,nó về tới nhà đúng lúc bố cái Lan mất ,đau buồn làm ông gục hẳn, cái dạ dầy đầy thương tích của ông lại bục ra,ông nôn ra từng chậu máu rồi lịm dần ,trước khi chết ông còn gọi tên con gái... con ơi...Lan ơi...Lan ơi...rồi ông nhắm mắt ra đi mãi mãi...
Chôn cất bố cái Lan xong quay về chợ, bọn bốc vác xúm lại hỏi thăm thằng Thành đau khổ thuật lại sự việc ,thằng Huy chạy đến nắm tay nó bảo
- Con người yêu tao trước đây, nó chê tao là dân bốc vác nó bỏ theo thằng khác tao không tiếc ,còn hai đứa chúng mày vẫn đang yêu nhau như thế mà bị họ cướp mất thì không thể chấp nhận được ,phải tìm... ,không có lý do gì không tìm em Lan về cho mày, tao sẽ đi với mày tìm bằng được mới thôi ,rồi nó kéo thằng Thành đi
Mẹ thằng Thành đưa nốt số tiền ít ỏi còn lại cho hai đứa làm lộ phí ,chúng theo đường của những người buôn bán đi lên biên giới , qua thăm dò người ta chỉ cho rất nhiều chỗ nhưng đến nơi đều không có cái Lan, sau mấy tháng hết tiền hai đứa lại phải kéo nhau về, trên đường chúng ghé vào nhà thằng Huy, vừa làm cơm ăn xong thì thấy thằng Long còi chạy sang ,nó về quê đã gần tháng nay , nghe tin thằng Huy về là nó tới ngay. Nó báo tin là thằng đại ca đã bị công an bắt trong một vụ đòi nợ thuê có xẩy ra xô sát lớn . thằng đại ca đã đứng ra nhận hết tội về mình để cứu anh em, nhưng thằng Lâm béo đã tập hợp đồng bọn quay lại chiếm địa bàn làm ăn trong chợ, nó đánh đám anh em còn lại tan tác, ai muốn ở lại làm lính cho nó phải nộp phạt một khoản tiền lớn ,nó đang dò tìm mấy đứa thân cận với thằng đại ca cũ để chỉ cho công an bắt nốt ,trong đó có thằng Thành và thằng Huy, nó sợ những thằng này về tranh vị trí đại ca ,rồi nó kết luận
- Tao và chúng mày không thể quay về chợ được vì đều là chỗ thâm thù của thằng Lâm ,giờ phải lo dạt nơi khác kiếm việc thôi ,ngừng một lúc nó nói thêm – về phần tao,chuyến này tao sẽ theo ông anh họ đi buôn xuyên biên giới ,tao sẽ cố thăm dò,biết được tin cái Lan sẽ báo cho chúng mày ,yên tâm mà đi kiếm ăn tao không quên bạn bè đâu
Đêm hôm ấy ở nhà thằng Huy chúng bàn với nhau việc kiếm sống những ngày tới ,thằng Huy có người bà con làm xây dựng trong nam, nghe nói trong ấy làm ăn dễ lắm ,nó bàn với thằng Thành vào đó kiếm việc ,hôm sau thằng Thành về nhà thu xếp hành lý ,chào mẹ nó, sang thăm mẹ cái Lan, nó bảo phải đi làm khi nào dành được tiền lại đi tìm cái Lan ,mẹ cái Lan nắm tay nó khóc hoài...
Hai đứa vào trong đó, mới đầu làm thợ xây tiền kiếm được cũng chỉ đủ ăn ,sau nghe nói có chỗ người ta tuyển thợ làm cầu vất vả một chút nhưng nhiều tiền hơn chúng bàn nhau tới làm ,được vài tháng thì xẩy ra tai nạn thằng Huy chết thằng Thành như mất hồn mang bình tro hài cốt bạn về quê ,bố thằng Huy vật vã đau khổ ,nhìn cảnh nhà thằng Huy thằng Thành càng đau lòng ,căn nhà cấp 4 xập xệ rúc sau lũy tre, lợp bằng những mảnh ngói xi măng đủ hình loại chắc thằng Huy nhặt từ chợ về vừa mốc meo ,vừa lô xô như cái áo bị cả trăm miếng vá vụng, thương bạn ,thương mình nó lén ra góc vườn lau nước mắt .
Nghe tin bạn mất thằng Long còi cũng về tiễn đưa, nó cùng thằng Thành cố tìm cách an ủi ông bố bất hạnh để cụ nguôi ngoai ,nghe thằng Thành thuật lại sự việc thằng long nghẹn ngào
- không biết sao cái số bọn nghèo chúng mình khổ thế nhỉ ,rồi nó khuyên thằng Thành đừng vào trong ấy nữa mà nên lên đường biên làm chân áp tải hàng cho bọn chủ hàng, như vậy vừa đỡ vất vả ,vừa có điều kiện thăm dò tin tức cái Lan ,thằng Thành nghe theo,nó về nhà thăm mẹ và em, việc mà lúc đưa hài cốt bạn ra vì vội nó chưa làm được , mẹ nó ốm yếu quá an ủi bà vài câu rồi nó tính sang thăm mẹ cái Lan ,con em gái cho biết khu ấy đã bị giải tỏa làm dự án du lịch gì đó ,tất tả chạy sang ,nó sững sờ trước cảnh mới, xóm chài nghèo đã biến mất, người ta bảo đấy là xóm liều cư trú bất hợp pháp phải di rời đi nơi khác với ít tiền bồi thường hoa màu cây trái, ôi cái xóm nghèo dễ đến đễ đi, vài ngày xôn sao họ bồng bế nhau lên thuyền đi về đâu không rõ... .Đồng tiền làm ra sự đảo lộn kinh người ,cả khu xóm chài với khu vườn chuối nhà cái Lan đã trở thành khu nhà nghỉ đẹp như mơ, dải đất ven sông được san ủi phẳng phiu , tre ngà được người ta đào cả khóm ở đâu đem về trồng ,hàng lối thẳng tắp ,chăm sóc tốt chúng lên xanh mướt mắt ,nép dưới chúng không phải là những mái tranh nghèo của dân chài mà là những ngôi nhà giả tranh có máy điều hòa ,nội thất sang trọng ,đây trở thành nơi nghỉ ngơi thư dãn của các đại gia với nhân tình của họ ,nơi cho những kẻ lắm tiền nhiều của đến tìm thêm của lạ...duy chỉ còn cái bến đò nhỏ là người ta không đụng đến, có lẽ vì nó cũng có tác dụng trang trí ,làm cho cảnh quan thêm đẹp thêm lãng mạn , rặng tre gai từ bờ đê kéo ,xuống trước đây là hàng rào ranh giới giữa vườn chuối nhà cái Lan với bến đò người ta vẫn để nguyên,cả vệt đường mòn hằn giữa hai bờ cỏ ,thằng Thành đứng nhìn bến sông ,sóng nước vẫn lăn tăn ,lấp lánh như ngày nào mà lòng nó như đứt từng khúc
Quay lại nhà thằng Long,hai đứa đưa nhau lên cửa khẩu, thằng Long giới thiệu thằng Thành cho một tay chủ hàng người địa phương, ông này làm việc rất nghiêm khắc nhưng tốt bụng chủ tớ làm việc rất hợp nhau ,nghe thằng Thành tâm sự việc muốn tìm người yêu bị bán sang bên kia biên giới ông hứa sẽ tìm cách giúp đỡ ,một hôm có một chủ hàng người Hoa đến giao hàng ông ta và bảo cần một người giúp việc người việt thông thạo đường xá bên này, ông kia cho thằng Thành sang làm ,ông bảo sang bên ấy qua việc đi đây đi đó buôn bán may ra tìm được người yêu ,thằng Thành sang làm rất chăm chỉ mọi người ở đó quý nó lắm ,dần dần nó thông thạo ngôn ngữ.
Một lần trong câu truyện dọc đường nó nghe có người kể rằng: trong một lần đi lấy hàng rất xa họ có nghe được câu truyện về một cô gái việt rất đẹp bị người ta mua về làm vợ nhiều lần bỏ trốn khỏi nhà chồng nhưng đều bị bắt lại và bị đánh đập rất tàn nhẫn ,nó linh cảm đó là cái Lan nó muốn tìm đến nhưng họ bảo xa lắm, rất tốn tiền và đường rất khó đi ,phải chuẩn bị công phu và thời tiết thuận mới đi được ,nó đành nán lại và cố tìm cách kiếm thêm nhiều tiền ,dạo ấy đang mùa mưa, một lần có khách ăn hàng từ việt nam gọi sang, là hàng trốn thuế nên họ thích lấy vào những ngày thời tiết xấu để tránh kiểm soát ,hôm ấy mưa to lắm nhưng vì được trả công cao nên thằng Thành xin cũng xin đi, xe qua biên giới một đoạn thì lao xuống vực, thằng Thành bị thương nặng một chân bị dập nát hai mắt cũng bị trấn thương ,mấy ngày sau mới đưa được về tới bệnh viện tỉnh người ta phải cắt bỏ một chân còn hai mắt thì mờ hẳn. Sau mấy tháng điều trị ổn định, cố lê thân tàn về nhà nó mới biết mẹ nó đã mất ,con em gái sợ nó buồn nên cố giấu .
Thằng Long còi nghe tin bạn bị nạn đến thăm thằng Thành nắm chặt tay bạn nói như trăng trối
- Tao không tìm được em Lan nữa rồi...đời tao coi như là hết, mới đây có nghe tin em Lan ở vùng xa bên ấy ,nó nói tên cái vùng ấy cho thằng Long rồi dặn thêm, nếu có dịp qua đấy gặp được Lan thì nói với Lan rằng thằng Thành ngày ấy vẫn chờ em ở cái Bến Bạc ấy ,nói rồi nó khóc thành tiếng... Thằng Long cảm động lắm nó nắm chặt tay thằng Thành thổn thức
- Thành ơi...tao thương chúng mày quá... tao thề có trời đất chỉ cần tao còn sống tao quyết tìm được cái Lan cho mày... ,ở chơi với bạn một ngày thằng Long phải về thằng Thành buồn lắm ,một hôm đẹp trời thấy trong người dễ chịu nó lần ra bến sông ,nó lần mò mãi mới ra tới nơi ,hai mắt mờ lắm nó không nhìn thấy khu nhà nghỉ, nó chỉ nghe được tiếng sóng vỗ vẫn nhẹ như xưa, tiếng hàng tre gai rì rào vẫn nồng nàn như xưa, nó chống nạng lần xuống bến ,nó nhớ con cá chép vàng ,nó muốn xuống đấy với con cá chép vàng ,nó muốn hỏi con cá chép vàng xem vì sao đời nó bất hạnh như vậy ,nó lần tới mép nước, nó lao vào dòng nước bạc, nước ôm nó vào lòng... cái dòng nước lững lờ không muốn chẩy ấy... hình như có con cá vàng bơi cùng nó...
Luồng sáng màu sữa hắt vào mặt, nó biết là nó chưa chết,nó cố nhướng to con mắt gần mù hẳn để xem cái người cứu nó là ai, nó thấy mờ mờ chòm râu trắng với khuôn mặt rất giống ông già thuyền chài bán cá ngày nào tiếng ông như từ đáy sông vọng lên
- Còn trẻ sao đã vội bỏ đời đi thế con ,việc lúc nào đến tự nó sẽ đến cứ phải gắng mà tồn tại con ạ, nó nghe chập chờn chả biết tỉnh hay mơ
Mấy ngày sống trên thuyền nó đã khỏe trở lại ,một hôm ghé thuyền vào bến phía bên kia sông ông thuyền chài đưa thằng Thành đến nhà một người hát sẩm ông quen ,từ đấy thằng Thành theo người kia đi hát trên các chuyến xe lửa chở khách vẫn chạy qua vùng này ,được giao một cây đàn nhị và được dậy các điệu sẩm nó vừa kéo nhị vừa hát, hay lắm, giọng nó buồn ai oán chứa đựng bao cay đắng ,ai nghe cũng mủi lòng, giọng hát hay giúp nó kiếm được khá tiền ,thỉnh thoảng ông già thuyền chài lại chở nó qua sông để nó về thăm nhà và đưa tiền cho em gái nó,có những hôm đưa nó về bên này xong ông già đi đánh cá chỗ khác hôm sau không kịp quay lại đón nó ngồi ngay bên bến đò dựa vào bờ tre gai vừa kéo nhị vừa hát nó hát những bài sẩm buồn chẳng có ai nghe cũng hát lời ca ai oán buồn đau
“Cá thời vàng...cá thời àng
(Ấy) nước trong xanh lửng lơ con cá(nó thời) vàng
Cây ngô (là) ngô cành bích
Con chim Phượng Hoàng nó (thích) đậu cành cao
Anh chót yêu em phận gái má đào
Anh tiếc thương em phận gái má đào
Vì nghèo nên anh càng lăn lóc
Đi ném (cái) đời vào tìm mãi (cái) giàu sang
Bến nước vẫn xanh xanh mà anh không (thấy)có cá
vàng...”
Từ
độ ông thuyền chài chết, không ai đưa nó sang bên kia sông nữa, nó ngồi hát
thường xuyên trên bến này,thỉnh thoảng mấy người giàu có ,mấy em xinh xinh
trong khu nhà nghỉ đẹp đẽ ra nghe hát, thấy hay cũng cho nó ít tiền, có người
còn thuê nó vào hẳn khu nhà nghỉ hát cho họ nghe nhưng nó từ chối .Hôm ấy nó
hát nhiều lắm ,khuya rồi vẫn còn thấy tiếng nhị ,tiếng hát của nó nức nở ở bến
sông ,với người khiếm thị đêm hay ngày với họ không mấy ý nghĩa ,mọi người cho
đấy cũng là việc bình thường ,nhưng nửa đêm hôm ấy trời mưa, mưa to lắm ,có
người ở nhà nghỉ bảo hình như họ vẫn nghe thấy tiếng hát, tiếng nhị của nó lẫn
trong tiếng mưa gào ,nhưng mà lạnh nên họ cũng mặc kệ .Sáng hôm sau người ta
thấy thằng Thành đã chết ,chắc chết vì cảm lạnh những cành tre gai móc vào cổ
vào sườn làm nó không đổ xuống mà vẫn ngồi lưng cúi khom khom như cố che mưa
cho cây đàn nhị, máu trên người nó hòa với nước mưa thành vệt đỏ chảy xuống bến
sông ,người ta gỡ nó ra khỏi bụi tre nó đã lạnh cứng nằm cong như dấu hỏi lớn
trên bến nước, con em gái mang xác nó đi thiêu rồi mang tro đổ xuống bến sông
này, nó bảo anh nó đã nhiều lần dặn thếThời gian trôi mang theo nhiều cái thay đổi ,nhưng cái bến nước này vẫn không thay đổi .Lâu lắm một hôm có một cái xe đẹp đỗ bên bến sông một người nhỏ con từ trong xe bước ra, ông không vào khu nhà nghỉ mà hai tay bưng một chiếc bình sành xuống bến đò, đến mép nước ông ngồi khóc
- Thành ơi tao là Long còi đây ,tao đã tìm được em Lan cho mày rồi đây, khi tao tìm tới được thì nàng đã chết nơi đất khách quê người lâu rồi ,tao xin hài cốt nàng thiêu lên mang về đây đoàn tụ với mày . Nói thế rồi ông ta đổ bình tro xuống ,nước ở đây cứ lững lờ không muốn chẩy tàn tro cứ nổi lên vương vấn mãi không muốn trôi đi... .
Y - C
Thường Dân núi Tản at 11/07/2010 08:19 am comment
Người nghèo ở đâu cũng vậy, có trốn chạy
số phận cũng không thoát ? Bao giờ mới có công bằng, hạnh phúc cho họ ?
Đọc truyện của anh rất cảm động. Lại nghĩ bao nhiêu hy vọng của dân
nghèo mấy chục năm qua giờ ở đâu ? Sao khoảng cách giàu nghèo ngày càng
xa .. Đến khủng khiếp như hiện nay ?
Rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải .. Cám ơn tác giả đã trung thực
trong câu truyện này !
Chúc anh vui !
Yên chi at 11/08/2010 10:13 pm reply
Cám ơn bạn hong giang.com ghé thăm và chí sẻ .Chúc bạn buổi tối nhiều niềm vui nha
Lê Vân at 11/06/2010 10:57 am comment
Đờibạc, tình bạc trong Bến Bạc Máu tiền,cảm tiền đến Sông Tiền
Yên chi at 11/06/2010 10:03 pm reply
Cám ơn Lê Vân ghé thăm Mong giầu ,nghèo trí ,nên dầu dãi Tiền mất ,tình tan, nát một đời
HAT CAT _ DIỆU SINH at 11/05/2010 09:53 pm comment
Đời mà đến thế thì thôi
Phận chuồn mỏng lại tả tơi nát nhàu.
Càng đọc truyện, dạ càng sầu
Xin sẻ chia những nỗi đau cùng người.
Yên Chi là Yên Chi ơi
Đến nhà Cát cố gượng cười ... để quên!
Mong cuối tuần thanh thản
Yên chi at 11/06/2010 09:58 pm reply
Cám ơn hat cat ghé thăm .Vượt qua được ải nghèo khổ là việc rất khó nhất là với người thiếu kiến thức lại không gặp may
Dã Tràng at 11/03/2010 09:39 pm comment
Cám ơn bạn tới thăm nhà tôi
Yên chi at 11/04/2010 09:05 pm reply
Cám ơn Dã Tràng ghé thăm .Chúc bạn hạnh phúc, nhiều niềm vui nha
Điều Giản Dị at 11/01/2010 10:17 pm comment
Câu chuyện sao mà buồn quá vậy anh Yên Chi ơi! Nghèo quả là một cái tội phải không ?
Yên chi at 11/04/2010 09:04 pm reply
Cám ơn Nhành Lan Rừng ghé thăm ,nghèo là thủ phạm gây cho người ta
nhiều nỗi buồn, tiếc là ở ta người nghèo còn nhiều lắm Chúc bạn buổi tối
nhiều niềm vui nha
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét