Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

Hương xoài (yahoo chuyển sang)

HƯƠNG XOÀI

Category: , Tag: truyện ngắn
04/08/2011 08:47 pm
Năm nào cũng vậy cứ đến mùa này là khắp vùng lại ngây ngất một loại hương hoa rất đặc biệt, mà có lẽ chỉ người dân nơi đây mới cảm nhận ra nó
,không ngát kiểu phù phiếm đến mức có thể khiến người ta choáng váng đầu óc như hoa sữa ,cũng không điêu luyện sắc sảo lôi cuốn như ma thuật của hoa dạ hương ,nó ngát kiểu dìu dịu,chân chất, thực đến nao lòng ,Đó là hương hoa soài .
Nơi đó có ba cây xoài, ba cây thôi nhưng nó bao trùm cả khu vườn rộng, phải gọi đó là những cụ xoài mới mới xứng tầm .Vùng này ngày xưa nhiều xoài ,nhưng vì nằm trong vùng giáp ranh, đạn bom rùng rùng một thời binh lửa đã tàn phá hết ,riêng 3 cây xoài trong vườn nhà chú Tư lại không sao thế mới kỳ lạ ,người ta bảo cái vườn ấy có thần linh, các đấng đã che chắn bảo vệ cho khu vườn qua chiến cuộc .Đạn bom bay đến là cứ trượt đi,cho đến khi cuộc chiến lụi tàn 3 cây xoài vẫn xum xuê tươi tốt ,nó như biểu tượng của sự trường tồn bất tử, nó trở thành niềm tự hào của người dân nơi đây ,cái ấp nghèo cũng nhờ nó mà thành nổi tiếng ,ai muốn về đây chỉ cần hỏi đường về ấp ba cây xoài thì dù tận mãi trên thị trấn người ta cũng chỉ trúng phóc.
Hồi ấy nơi này cây trái chưa nhiều ,khi yên bình trở lại trong cuộc sống thường nhật người ta lại hướng tâm lý tìm đến với những hương vị xưa cũ của quê hương ,cái hương vị từ một thời mà mình ngỡ rằng đã lãng quên.Xoài là thứ trái cây rất được ưa chuộng hồi đó ,các thương lái tìm mua rất nhiều,cứ đến độ tháng tư là nhà chú Tư lại tấp nập người tìm đến mua xoài ,người này ra ,người kia vào được giá ưng ý chú Tư mới bán . Người bán hẳn phải là chú Tư nhưng người leo lên hái lại phải là thằng cu Còi, những cây xoài khác nhỏ ai leo trẩy trái cũng được ,riêng ba cây xoài cụ chỉ có cu Còi mới leo nổi, mới hái hết trái và ít bị rơi dập ,những cành xoài cụ cao,to, vươn xa rất ít chỗ bám , không có chỗ để nắm tay ,leo lên mới nhìn xuống đã thấy ghê chóng mặt, nói gì truyện hái trái.
Nhà thằng còi kề ngay bên nhà chú Tư ,vườn nhà nó với vườn xoài nhà chú Tư chỉ cách nhau hàng trà tàu mỏng, hồi bé lúc nào nó chẳng có mặt bên vườn nhà chú, nó vẫn khoe là còn được ăn xoài vườn chú Tư trước cả chị hai Hương là con gái đầu của chú ,mặc dù chị Hương hơn nó những hai tuổi còn thằng Đường em kề chị còn kém nó những hai tuổi ,mà con trai với nhau kém hai tuổi coi như thua đứt không thèm đếm xỉa.
Nhà có mình nó ,còi cóc đế ,nó không biết mặt ba ,chỉ nghe người ta nói hình như ba nó bịnh chết từ sớm lắm, má nó cũng còi giống in nó nên hơi bị ô mai xấu ,bả không tái giá, hai má con sống vậy ,lớn lên nó đã thấy vậy ,thế giới bên ngoài nó tiếp xúc trước hết là cái vườn nhà chú Tư, biết đi là nó đã biết chui qua hàng trà tàu sang chơi với chị hai Hương cây xoài sáp phía nhà nó ,nó vẫn gọi là cây xoài chị hai Hương ,cây này có cái trạc ba thấp xè hồi nhỏ hai chị em hay leo lên đó ngồi chơi ,sau này kể cả khi đã lớn mỗi lần bị chú Tư la rầy là chị Hương cũng lén ra leo lên gốc xoài đó ngồi khóc ,mỗi lần vậy thằng cu Còi hay ra làm trò cho chị cười ,hết vụ xoài chị Hương đứng dưới gốc ngó lên thấy chỗ nào còn lủng liểng trái kẹ là lại chỉ cu Còi leo lên hái xuống hai chị em chấm mắm ớt ăn với nhau ngon đã đời . 
Cây xoài không lớn thêm ,nhưng thằng Còi vẫn lớn, nó lớn một cách còi cọc, do thiếu chăm sóc, và do sự lêu lổng nghịch ngợm đến sắt người .Mẹ nó vừa làm lúa kết hợp nuôi cá ruộng lại vừa chạy chợ bán cá ngoài thị trấn ,nó không đi học ,xuốt ngày lang thang ngoài đìa ,ngoài trảng sông với các trò hớt cá, vạt tôm, bắt rắn, nếu không thấy nó ngoài đồng ngoài bãi in như nó đang leo xoài, không nhà chú Tư thì nhà ai đấy nhờ nó hái, cái thằng được cái thảo ,không đòi tiền công, chỉ xin ít trái chín cây mang về ,thế nào cũng rủ chị hai Hương cùng ăn,bởi thế chị hai Hương quý nó, điều làm nó buồn là nó lớn một,chi Hương lớn hai ,càng lớn chị càng xinh ,càng lắm thằng vô duyên vô cớ hay đến nhà kêu chị ra nói chuyện, nhìn cái mặt lũ nó cười nhăn nhăn nhở nhở mà thấy ghét, trong đám đó nó ghét nhất là năm Long ,chả cũng có vuông cá kề ruộng nhà má con nó ,những ngày sắp đến vụ thu hoạch xuốt ngày chả nằm ngoài lều, vớt cá nướng làm mồi nhậu lai rai .Cu Còi thỉnh thoảng cũng ra trông cá ruộng nhà mình chả hay kéo vô làm bạn nhậu, nhiều bữa túy lúy tới khuya ,lúc say giọng nó khè khè, nó nói đủ thứ truyện mà toàn xoay quanh chị hai Hương,nó khen em Hương của nó trắng, em Hương của nó đẹp,em Hương của nó làm gì nhìn cũng có duyên ,sau khi khen chán chê cuối truyện thế nào cũng rót cho Còi thêm chén rượu rồi hất hàm hỏi “Tao nói trúng hổng mầy” thằng Còi hiểu đã đến hồi kết,nó gật đầu ờ ờ rồi đưa bát rượu lên miệng ,uống hết quay ra thằng chả đã ngáy ồ ồ y như con heo nọc...  .
Một buổi sớm hai đứa đã nhậu tới bến thằng Còi ngồi chịu truyện nó như hầu đồng ,chả khen chán chị Hương ,khen đông ,khen tây ,rồi bỗng chả chỉ mặt Còi cười hặc hặc “Mầy đúng là đồ cù lần” cu Còi gân cổ “Sao anh biểu tui cù lần” chả lại hặc hặc “Mày kề nhà em Hương mà không nhìn được nó tắm thì đúng là đồ cù lần” Cu Còi biêng cái mặt “Cái đó có gì khó ,nhưng mà nhìn để làm gì chỉ tắm cũng như mình tắm thôi hè” chả khều khều ngón tay như sắp bắt chuồn chuồn “Thế nên tao mới biểu mầy ngu, mầy cù lần ,con gái nó khác chứ...ngực nó có hai trái xoài trắng đẹp lắm ,rồi còn nhiều thứ nữa...nói ra mầy nghe mầy hổng giề nổi, tao với mầy chỉ có tắm ao, tắm đìa, em Hương nó tắm nước giếng trong vắt đựng trong lu nên nó trắng...tao thấy cái nhà tắm nó làm ngay phía nhà bay đấy thôi...thế mà mầy...đồ cù lần...hông tin hôm nào sang mà xem...” từ lúc ấy Còi ta mất tập trung chả nghe được gì thêm, cho đến lúc thằng kia hất hàm “Tao nói trúng hổng mậy” rồi ngáy ồ ồ ,Còi khật khưỡng về ,đầu óc cứ lăn tăn “hổng bít thằng chả nói trúng hay trật...” .Hôm ấy tới nhà, ra vườn dòm sang bên chú Tư nó thấy đúng là gần gốc cây xoài thứ hai có cái quây bưng kín bằng lá dừa, nó nhớ những lần hái xoài cũng đã dòm vô chẳng có mốc gì,ngoài cái lu cổ với cái gáo vỏ dừa, nó cứ nghĩ đấy là chỗ nhốt vịt hay là nơi để tạm thứ đồ gì đó mà chú tư bỏ không dùng ,mồ cha nhà anh năm Long đến tinh lanh ,lâu lâu mới ghé qua mà hắn lại rành dữ .Rồi nó cũng quên luôn vụ đó, tuổi trẻ luôn hướng đến những điều mới lạ phía trước,thời gian qua đi, các thứ đều qua .Cho đến cái năm ấy hương xoài thơm dữ tợn, khắp ấp đâu cũng ngát hương xoài, kinh tế thị trường hối thúc người ta làm thêm nhiều vườn xoài ,nhiều vườn xoài,thì nhiều trái xoài và nhiều cớ để bọn thương lái ép giá ,nhưng ép gì thì ép, không ép được hương xoài,ba cây xoài nhà chú Tư hoa nhiều tưng bừng, sáng mờ đất đã nghe tiếng lũ ong về lấy mật,lấy phấn giỡn cánh nghe âm âm u u như tiếng sáo diều ,đôi chim chàng làng ngủ trên ngọn cây bị lũ ong quấy rầy dậy sớm cãi nhau cạc rạc cà rạc .
Năm ấy xoài đậu trái nhiều, cơ man là trái.Tới vụ thu hoạch ba thằng thương lái chê xoài chú Tư còi không mua, mặc dù ai cũng biết 3 gốc xoài cụ là nòi xoài cát chính hiệu ,cây xoài cát già,trái cọc một chút nhưng thơm và ngọt hết chê, chúng làm tàng vậy để ép bán rẻ nhưng chú Tư không chịu ,thế là hàng ngày thím Tư,với chị hai Hương mang soài ra thị trấn bán, xoài ngon, bán nới chút đỉnh người ta giành nhau mua, được bộn tiền hơn bán cho ba thằng thương lái nhiều, chỉ tội cu Còi cứ phải lên trẩy vặt mỗi lần vài chục ký vừa đủ hai buổi chợ của hai người, xoài hái xuống chú tư lau sạch phơi một nắng rồi bỏ vô thùng ủ, thím Tư với chị Hương cứ lần lần gỡ ra bán .Trưa hôm ấy cu Còi đứng bên vườn nhà mình đang nhìn ba cây xoài tính để mai mốt hái giùm chúTư thì thấy chi hai Hương về ,chị xách giỏ đồ đi lẹ vô cái chỗ quây lá dừa ở chỗ gốc cây xoài thứ hai, nó bỗng nhớ lại bữa nhậu và câu chuyện với năm Long ngày nào và cũng nhớ ngay ra luồng thắc mắc. “Không bít cái thằng chả nói trúng hay trật...”nó tính chui sang dòm vô cái cho hết cấn cá ,nhưng sợ ,sợ chị Hương bạt tai ,sợ chị mách má, sợ chú thím Tư và nói chung sợ nhiều thứ mà nó chưa bít là thứ gì, đang tính quay vô nhà thì lại như thấy tiếng năm Long văng vẳng bên tai “Mầy đúng đồ cù lần...”nó đứng lại dùng dằng, điệu cười “Hặc hặc...”của năm Long cổ súy nó khẽ khàng chui qua hàng trà tàu rồi ren rén đến chỗ cái quây lá dừa, nói cho cùng thì truyện này cũng có phần tại chị hai Hương, chị nghĩ cái nhà tắm quây lá dừa đó nằm khuất sau vườn, lại vô từ phía vách sau nhà ,chẳng thể ai nhìn vào được nên không làm cái liếp che ,bởi thế nên khi cái bản mặt đen đen với tóc tai bù xù của cu Còi thò vô chỗ cửa, đang cái lúc không có mảnh vải trên người làm chị chết lặng vài giây ,rồi mới choàng tỉnh, một tay chụp vội cái áo che phần dưới một tay chỉ mặt cu Còi hét lên “Tổ cha thằng Còi mắc dịch...dòm người ta tắm mà không biết dị...”sự quyết liệt của chị làm Còi hoảng sợ, nó toan thanh minh với chị về cái sự không chủ mưu của nó ,việc này làm chị càng lúng túng ,co tay về che bầu ngực khom người thật thấp mặt nhăn nhó khổ sở như sắp khóc, chị nghiến răng gằn từng tiếng “Cút đi...cút đi đồ khỉ...tao méc cô Ba mày chết...” cu Còi cun cút chạy về nó chui vào góc nhà hai tay ôm đầu ngồi thu lu ,may mà bên chú Tư hôm đó không có ai ở nhà ,may mà chặp này má nó đi bán cá đều đều ,có cái gì quay đảo trong người làm nó sợ ,nó ngồi vậy tới chiều, má nó về nghĩ nó bịnh, hỏi nó không nói ,tối ấy nó đi nằm sớm má nó càng nghĩ nó bịnh ,nhưng nó nằm chứ nó không ngủ, nó nằm nghĩ miên man vừa lo lại vừa thấy thích ,lo vì không biết ngày mai sẽ ra sao không biết chị hai Hương có méc má nó không ,không bít chỉ có méc với chú thím Tư không ,nó thích vì được ngắm chi hai Hương trọn vẹn ,chị đẹp quá nhưng không phải như chả năm Long nói,ờ thì hai trái xoài của chị thật đẹp ,chị còn nhiều cái khác nữa cũng rất đẹp, cốt tử là nó không trần tục như tiếng cười hặc hặc của năm Long, so với điệu cười ấy nó sang trọng và cao quý hơn nhiều... .
Cả ngày sau cu Còi vẫn không dám đi đâu ,nó chỉ quanh quẩn trong nhà, lâu lâu đảo ra sân dòm sang vườn chú Tư một cái rồi thụt vào, như sợ bị người ta bắt gặp mình đang làm truyện sai quấy ,tối hôm ấy bán cá về không thấy má nói gì, bả chỉ hỏi là nó đã khỏi bịnh chưa, nó có bịnh đâu mà khỏi, trong đầu nó bắt đầu hình thành cảm giác mến phục và hàm ơn chị hai Hương .Sớm hôm sau khi má nó đã đi chợ và nó biết bên kia thím Tư với chị hai Hương cũng đã đi chợ, đang ngồi phân vân trong nhà chợt có tiếng chú Tư nơi đầu ngõ “Bớ cu Còi... bớ cu Còi...”không đừng được nó loạng quạng đi ra thì thấy chú nở nụ cười thật tươi “Sang hái xoài cho chú đi con...” biết mọi truyện hãi hùng đã qua nó bỗng thấy thương quý chị hai Hương nhiều quá, kiểu thương quý khác hẳn kiểu thương quý trước nay nó vẫn có đối với chị...
Bữa ấy leo xoài mà như bay bổng, nhẹ hều nó trẩy rất lẹ mà lại không rơi dập nhiều như những lần trước đây, chú Tư đứng dưới gốc khen hết lời “Cu Còi bữa nay làm lẹ vậy...” “Cu Còi bữa nay làm lanh vậy...” “Cu Còi bữa nay khéo giỏi vậy...”nó làm vậy là vì nó bắt đầu thấy thương chị hai Hương ,từ thương chị nó thương ra cây xoài thương ra trái xoài ,những trái xoài của chị hai Hương... .Hôm sau cu Còi dậy sớm xin chèo xuồng đỡ cho má đi bán cá .Xuồng cá của Má con nó đi liền sau xuồng xoài của má con thím Tư ,nó tính cho xuồng nó lên ngang xuồng thím ,khi mũi xuồng nó vừa nhô lên, chị hai Hương qay sang nhíu mày nhìn xéo nó một cái đầy vẻ khó chịu, như bị trúng chưởng nó chững lại, may má ngồi đằng mũi xuồng xấp mặt không nhìn thấy, thoáng cái đôi chưn mày đẹp ấy dãn ra chị lại cười thật tươi nói như dỡn “Cu Còi muốn chạy ngang chị chạy sao nổi” rồi chị ấn mạnh mái chèo chiếc ba lá của chị ào lên trước, còi cảm thấy rã rời đành khỉa khỉa chèo bám phía sau ,tới nơi má nó xách cá đi bỏ mối ,thím Tư với chị hai Hương cũng xách các bịch trái san đỡ cho các nhà hàng, cu còi đứng xem người ta mua bán, lúc sau thấy tiếng má gọi, chạy tới,má đang đứng bên chị hai Hương, nó hết lo khi thấy má biểu
- cu Còi theo xuồng chị hai Hương về trước nha ,rồi kéo nó đến bên chị hai
- Bay cho nó về trước cùng ,đứng đây lớ sớ công an tưởng thằng ăn trộm nó bắt cho bỏ bà luôn ,rồi bà đẩy lưng nó
- Đó theo chị hai về luôn đi, chị hai Hương không nói chi thủng thẳng bước, cu Còi len lén theo sau .Hai chị em ngồi xuồng nó đòi chèo chị Hương không cho, chị cầm mái chèo gẩy nhẹ con xuồng lướt êm về ấp ba cây xoài.
Cu Còi ngồi đầu mũi, mặt quay về chị hai Hương ,chị lơ mắt nhìn nơi khác ,những lần trước ngồi thế này chị em ríu ríu cả ngày không hết truyện, không có truyện lâu lâu nó lại ngước lên một cái ,trời đất, chị hai Hương đẹp thiệt, da trắng khi nào cũng như bôi phấn, đôi môi thiệt đỏ, đôi mắt nhỏ rất lanh giống in mắt con chuột ,hai mí mỏng nhìn qua tưởng một mí,những cái này là giống thím Tư đây,khuôn mặt thanh thanh dáng người cao dong dỏng,cái này in hệt chú Tư ,cái dáng dong dỏng ấy cứ dập dềnh theo nhịp chèo, điểm này năm Long nói đúng, chị hai Hương làm cái chi nhìn cũng đẹp,cũng duyên .Bất chợt hai Hương bắt gặp cu Còi đang nhìn mình, chị bặm miệng hàng răng hàm trên cắn vô môi hàm dưới, ôi đẹp dữ tợn...
- Bay nhìn gì tau , bị bắt trúng giò cu Còi nhìn lảng chỗ khác
- Thì cũng nhìn như các lần thôi , hai Hương lại sôi máu.
- Đồ mắc dịch bay còn chống chế hà ,cu còi phân trần
- Em đâu có mắc dịch ,là em bị mắc mưu thôi .
- Mắc mưu cái chi
- Là tại anh năm Long đó,ảnh biểu em làm vậy .
- Đồ mầy ngu quá, nó biểu vậy mà cũng theo hà .
- Chả cũng biểu em là đồ ngu quá nếu không làm vầy.
- Hết thuốc chữa tụi bây rồi hai thằng mắc dịch
- Tui không mắc dịch ,tui chỉ mắc mưu ,thằng chả muốn ly dán chị em mình nó muốn tui về phe nó ,nó mê chị mà ,nó sợ tui mê chị,nó súi làm vậy để chị ghét tui ,kéo tui về phe nó, cho nó vô chơi nhà, rồi nó lại sang dòm chị thôi...
- Tao cấm bay cho thằng ấy vô nhà...
- Em đâu có khờ đâu...
- Bay nói gì...
- Em nói là từ giờ nếu chị tha, em sẽ không chơi với với thằng chả nữa ,em sẽ ở nhà chịu khó phụ má,phụ chị đi làm
- Phụ cho má bay thôi chớ phụ tao làm cái chi
- Là em thích thôi, hái xoài nầy...chèo xuồng này...em làm được giỏi hà...cha nhà cái nhà anh năm Long mới sắm cái vỏ lãi em xin lái thử hắn không cho
- Mai mốt tao cũng sắm vỏ lãi cho bây lái...
- Chị nhớ nha, từ giờ chị em mình cho qua nha, chị thôi gét em đi nha .Em thề là sẽ cùng phe với chị hai Hương xuốt đời...
Sau vụ đó hai chị em lại thân nhau, còn hơn cả trước đấy ,hai Hương thương cu Còi như đứa em trai ,còn cu Còi lại thương chị hai Hương theo kiểu khác...  .Cũng từ đó cu còi thành đứa ham công việc, sáng nào cũng dậy sớm chở má vào thị trấn, khi lại theo phụ cho chú Tư, khi làm lúa, khi làm cá, bà con xóm ấp ai cũng khen cô ba Còi có thằng con đang lêu lổng trở chứng thành ngoan, cũng từ độ ấy những lần thăm lúa ,thăm cá, năm Long kéo vô nhậu, Còi đều viện cớ chối bỏ ,việc nầy khiến chả ngạc nghiên ,mỗi bận gặp cô ba Còi nó lại giỡn
- Cô Ba coi chừng thằng Còi muốn lấy vợ đó ,nó nói riết quá thế là cả ấp nói theo, chị hai Hương cũng nói ,cô Ba nghe vậy mừng húm, một hôm còi mải làm về cơm muộn, ngồi bên con cô ba chép miệng tâm sự
- Má thấy bay làm vất vả hay là má hỏi lấy cho mày con vợ để nó về làm đỡ ,cu Còi dừng ăn ngẩng lên
- Má định lấy ai cho tui
- Thì bay ưng đứa nào ,Má hỏi lấy cho đứa đó
- Thiệt hôn...
- Truyện vợ con của bây là sự hệ trọng của má ,má nói dỡn bay làm chi...
- Vậy má sang hỏi lấy chị hai Hương cho tui... tui chỉ thích lấy chị hai Hương không thích ai nữa hết , cô Ba choáng người đứng bật dậy
- Bây có khùng không ,con hai Hương phổng phao đẹp gái ,khi nào nó ưng lấy mầy
- Con cũng đẹp chớ bộ...
- Nhưng mầy còi ,mầy chỉ cao đến ngang ngực nó lấy sao được nó... .Hay là để má tìm cho đứa nào còi còi lấy cho một đứa
- Tui lại phải lấy đứa còi sao? Má ơi cả đời Còi chịu còi rồi lại lấy con vợ còi thì còn gì đời thằng Còi nữa... nói rồi nó khóc rấm dứt, cô ba lúng túng giải thích theo hướng khác
- Nhưng hai Hương lớn tuổi hơn con lấy thế kỳ lắm
- Nhưng mà con thích chị,đời này con chỉ yêu có chị hai Hương thôi... cô ba bầm mặt
- Đồ khùng...con khùng rồi Còi ơi ,hỏi thế má ngượng, má hổng dám đâu bay đi mà hỏi...
Mấy lời má nói làm cu Còi buồn quá trời, nó ngẩn ngơ mấy ngày không thiết làm việc chi hết ,vẩn vơ đi ra đi vào lúc lúc lại dòm sang nhà chị hai Hương thèm nghe tiếng cười của chị, thèm nghe tiếng nói của chị ,đi ra đi vô miết càng buồn, nó chui qua hàng trà tàu leo lên cây xoài ,cái cây hồi nhỏ nó với chị hai Hương vẫn hay cùng leo lên chơi ,cái cây chị Hương vẫn leo lên ngồi lúc buồn, cái cây nó vẫn gọi là cây xoài chị hai Hương, nó leo lên chỗ chạc ba ngồi thu lu gục đầu tựa vô cây.Trưa hôm ấy ở nhà một mình hai Hương cũng ra thơ thẩn trong vườn bắt gặp cu Còi trên chạc cây chị hỏi
- cu Còi ngồi làm chi đó mà nom buồn vậy ta?cu Còi quay đàu nhìn ,ôi chị hai Hương,càng thấy chị xinh tươi Còi càng thấy buồn tủi đến nẫu ruột,có cái gì đó đẩy lên ngực nghèn nghẹn khiến nó muốn trào nước mắt,nó tuột xuống gốc chầm chậm đến bên chị ,mắt dân dấn nước
- Sao cô ba mắng Còi à? Cu Còi cúi mặt khẽ lắc lắc cái đầu
- bị năm Long nó uýnh à? Còi cũng lắc đầu ,chị hai Hương đưa tay đỡ mặt nó lên ,
- Có chi buồn nói chị, giúp được chị giúp cho .Cu Còi ngẩng lên nhìn trân trân chị Hương nói như sắp khóc
- Em buồn truyện chị Hương thôi...
- Chị có truyện chi làm bây phải buồn...
- Chị Hương đừng lấy năm Long nghe, chả rượu chè ghê lắm.
- Chị biểu chị lấy năm Long hồi nào đâu...
- Chị cũng đừng lấy ba Bình ở ấp bên nghe hắn cờ bạc tùm lum đó
- Ai biểu Còi là chị lấy anh ba Bình hồi nào...
- Thế còn anh Dũng ở ấp trong, anh Thái bên xóm dừa...
- Các anh ấy lại chơi thì mặc các anh ấy chớ ,mà sao còi tinh quá vậy,ai đến nhà chị chơi bay cũng biết...
- Là em lo chị lấy phải chồng dở nó uýnh cho thì khổ ,chị biết em thương chị nhiều mà...
- Ờ chị biết... nhưng mà chị cũng phải lấy chồng chớ ,tính kỹ vậy thì biết lấy ai không lẽ ở già à... .
- Chi hai Hương lấy Còi em đây nè...em mê chị lắm chị biết không, thương chị thật nhiều em gắng chăm làm để chị không khổ. Hai Hương hai tay bưng hai má nó lên nhìn vào mắt nó cười
- hí hí Còi ơi là Còi muốn lấy chị á ,nói rồi chị ôm đầu nó riết vô ngực mình
- Chưa cao tới ngực nầy, làm chồng chị sao nổi .Âp mặt nơi ngực chị hai Hương cu Còi bồng bềnh như trong mộng, nó cảm nhận được hai trái xoài của chị êm êm áp vào hai má, nó thấy ngực chị có hương thơm ngan ngát của hoa xoài đầu mùa ,lại có cả hương nồng nàn say say của trái xoài vừa chín tới , chị Hương lắc lắc đầu nó mấy cái như lắc đầu trẻ con rồi thả nó ra rồi mà nó vẫn tưởng mình đang bay trên mây ,chị nhìn nó biểu
- Cu Còi đã hết lớn đâu mà bày truyện lấy vợ, muốn làm giỏi phải học cho biết cái chữ, đọc được quyển sách mới biết cách kiếm được nhiều tiền,sau nầy mới giúp được vợ con hết khổ ,giờ phụ má cho siêng vào, ngày xưa cô Ba khổ nhiều đó, chú Ba hay uống rượu mắc bệnh mất sớm ,mình cô Ba vất vả làm việc nuôi Còi phải lo trả ơn cô Ba đừng nghĩ truyện tầm bậy nha .cu Còi nhìn chị Hương với ánh mắt nồng nàn biết ơn
- Em nghe lời chị hai Hương nhưng chị cũng phải nghe em đừng lấy năm Long ,đừng lấy ba Bình với anh Dũng ,anh Thái ấy nha... chị Hương cười
- Ờ chị nghe cu Còi... chị xoa đầu nó mấy cái rồi đi vô nhà...     
                                 (CÒN TIẾP)
NGỰA MỎI CHÂN RỒI at 04/25/2011 01:32 pm comment
Anh viết chuyện ngắn như là nhà văn vậy. Anh sống trong Nam mà lâu nay em nghĩ anh là người Bắc. Sáng qua nhà anh comt rồi mà giờ quay lại chẳng thấy đâu.
Yên chi at 04/26/2011 08:02 am reply
Cám ơn Ngựa mỏi chân rồi ghé thăm ,lâu lâu viết câu truyện đăng blog để bà con đọc thôi .từng "Ăn cơm bờ bắc,đánh giặc bờ nam,thương về miền trung"thỉnh thoảng viết về những vùng đó cho đỡ nhớ, chứ anh vẫn sống ngoài bắc thôi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét