MẸ CON NHÀ MƯỚP
Cái Thảo vẫn nhớ như in ngày bà Dần mua con mèo mướp về .Hồi ấy nhà bà còn nghèo lắm ,ngôi nhà cấp bốn tuềnh toàng,đồ đạc chẳng có gì đáng giá ,sát tận góc vườn là một dẫy gồm cả bếp ,chuồng gà ,chuồng lợn nhà tắm ,nhà vệ sinh
nối nhau, lợp bằng những viên ngói xi măng ám đen bồ hóng, dúm dó núp sau búi tre như xấu hổ .Rào dậu quanh nhà chỉ là mấy cây giuối, hàng cúc tần . Ở liền sát nhà bà, nó thường hay chui rào sang chơi ,nông thôn nghèo nhưng người ta chân chất quý nhau ,có củ khoai ,tấm mía cũng í ới mời nhau sang ăn,nhất là với bọn trẻ con .Cảnh sống quá sơ sài với người lại trở thành thiên đường của cầy, cáo , chuột, gà ,chó, mèo và cả trẻ con .Cuộc sống của bọn chúng không có ngăn cách,giới hạn . Tác hại của bọn chuột được phát huy đến mức tột đỉnh ,chúng thả sức đi lại từ nhà này sang nhà khác ,thóc trong bồ,khoai trong bếp,thức ăn trong chạn thả sức ăn ,suốt đêm rổ bát kêu loảng xoảng vì chuột bới .Nhà cái Thảo bố mẹ đều làm công nhân có tí gạo bố nó cho vào thùng sắt đóng nắp lại chuột chỉ đứng ngoài mà khóc ,chán nên chúng ít vào thăm ,nhưng bên bà Dần thì nhiều lắm ,lúc nào cũng có tiếng chuột kêu chí chóe ,con chó lu lu nhà bà rất cần mẫn cũng chỉ đuổi được những con chuột ngốc nghếch chạy dưới đất còn bọn trên cây,trên nóc nhà thì nó cũng chỉ biết ngửa mặt nhìn trời . Phiên chợ làng có người mang ra bán cả đàn mèo con có đủ loại ,mèo khoang,,mèo tam thể ,mèo trắng, mèo đen ,mèo mướp ,bà Dần chọn mua con mèo mướp .bà bảo mèo mướp mới hay chuột . Mua về nhưng bà Dần cũng bận cũng suốt ngày không có thời gian chăm sóc nó, chỉ có cái Thảo ngày nào cũng chui rào sang chơi với mèo .Yêu quá từ cái mũi xinh xinh cái tai mỏng như tờ giấy đến đôi mắt trong như thủy tinh , mấy lần cái Thảo định bế nó về nhà chơi nhưng vừa tới hàng rào là nó nhảy phốc xuống chạy về nhà nó .
nối nhau, lợp bằng những viên ngói xi măng ám đen bồ hóng, dúm dó núp sau búi tre như xấu hổ .Rào dậu quanh nhà chỉ là mấy cây giuối, hàng cúc tần . Ở liền sát nhà bà, nó thường hay chui rào sang chơi ,nông thôn nghèo nhưng người ta chân chất quý nhau ,có củ khoai ,tấm mía cũng í ới mời nhau sang ăn,nhất là với bọn trẻ con .Cảnh sống quá sơ sài với người lại trở thành thiên đường của cầy, cáo , chuột, gà ,chó, mèo và cả trẻ con .Cuộc sống của bọn chúng không có ngăn cách,giới hạn . Tác hại của bọn chuột được phát huy đến mức tột đỉnh ,chúng thả sức đi lại từ nhà này sang nhà khác ,thóc trong bồ,khoai trong bếp,thức ăn trong chạn thả sức ăn ,suốt đêm rổ bát kêu loảng xoảng vì chuột bới .Nhà cái Thảo bố mẹ đều làm công nhân có tí gạo bố nó cho vào thùng sắt đóng nắp lại chuột chỉ đứng ngoài mà khóc ,chán nên chúng ít vào thăm ,nhưng bên bà Dần thì nhiều lắm ,lúc nào cũng có tiếng chuột kêu chí chóe ,con chó lu lu nhà bà rất cần mẫn cũng chỉ đuổi được những con chuột ngốc nghếch chạy dưới đất còn bọn trên cây,trên nóc nhà thì nó cũng chỉ biết ngửa mặt nhìn trời . Phiên chợ làng có người mang ra bán cả đàn mèo con có đủ loại ,mèo khoang,,mèo tam thể ,mèo trắng, mèo đen ,mèo mướp ,bà Dần chọn mua con mèo mướp .bà bảo mèo mướp mới hay chuột . Mua về nhưng bà Dần cũng bận cũng suốt ngày không có thời gian chăm sóc nó, chỉ có cái Thảo ngày nào cũng chui rào sang chơi với mèo .Yêu quá từ cái mũi xinh xinh cái tai mỏng như tờ giấy đến đôi mắt trong như thủy tinh , mấy lần cái Thảo định bế nó về nhà chơi nhưng vừa tới hàng rào là nó nhảy phốc xuống chạy về nhà nó .
Ngoảnh đi ngoảnh lại Mướp đã thành một ả mèo cái óng ả .Tối đến lũ mèo đực ở đâu kéo đến gào nghe ghê người, đêm nào khi ngủ cái Thảo cũng phải rúc đầu vào lòng mẹ vì sợ .Rồi ả Mướp cũng sinh được một lứa 3 chú mèo con dưới chân đống rơm một vàng ,một tam thể và một con mướp giống hệt mẹ .Cái Thảo xuốt ngày mê mẩn với mấy mẹ con nhà mèo ,lũ mèo cũng quý nó lắm thấy nó sang là cả bọn lại ùa ra ,con rúc đầu vào tay ,con cọ lưng vào chân thân thiết lắm, nhất là con mướp con, nó mừng quýnh chạy lon ton quanh người rồi bám vào quần cố leo lên lòng cái Thảo bằng được ,khi chúng lớn lên một chút có người đến mua con mầu vàng và con tam thể đem đi, thế là nhà bà Dần còn lại toàn mèo mướp,bà bảo cho cái Thảo con mướp mang về nuôi nhưng mẹ nó không cho nuôi ,mẹ bảo "Mèo đến nhà thì khó"nhất là mèo mướp.
Phải công nhận rằng từ ngày có con mướp cả vùng đỡ hẳn chuột. Không còn nghe thấy tiếng chuột gọi nhau chút chít trên nóc nhà ,cũng không còn thấy cảnh chiều chiều lũ chuột rủ nhau đánh đu trên ngọn mấy cây tre cây nhãn nữa,mẹ cái Thảo khó tính nhưng thỉnh thoảng cũng phải chép miệng thừa nhận "Từ ngày bà Dần có con Mướp vùng này đỡ hẳn chuột" Ấy là khen vậy nhưng ai đã thưởng cho mướp được cái gì ,ngoài chút cơm đạm bạc nhà bà Dần ra, người quan tâm đến nó chỉ có cái Thảo ,bữa cơm nó thường lén mẹ bớt lại miếng thịt ,hôm thì lấy trộm cái đầu cá để một chỗ lúc người lớn đi làm hết là chui rào mang sang cho mướp .
Thế rồi vùng này đô thị hóa ,đất lên giá cao như tầu bay, người ta đua nhau bán đất làm nhà, ngõ xóm trở nên khang trang cây cối bị đốn chặt hết, kể cả những vườn hồng xiêm có tuổi vài chục năm đang ra trái sum xuê ,thay vào đó là những tòa nhà cao vời vợi ,người các nơi vẫn đổ về ầm ầm ,giá đất cứ cao lên mãi ,những mảnh vườn xanh tươi bị phân thành nhiều lô nhỏ cho dễ bán,còn đâu lũy tre xanh .còn đâu cây đa giếng nước, xung quanh chỉ toàn những chóp nhà cao thấp nhấp nhô,vào làng cứ như lạc vào thế giới cổ tích châu âu .Bà Dần cũng bán một mảnh vườn, có tiền bà xây một tòa nhà ba tầng to lừng lững .Hàng rào giuối, cúc tần quanh nhà bị phá hết thay vào đó là bức tường cao 2 m người lớn cũng không nhòm vào được cái cổng sắt to tướng lúc nào cũng đóng im ỉm như sợ mất trộm .
Từ ngày bà Dần làm nhà mới cái Thảo không sang chơi với mướp được nữa chỉ còn cái cửa sổ con con nhà nó nhìn sang góc vườn phía sau nhà bà ,lúc nào nhớ mướp nó lại áp mặt vào gọi " meo ...meo... " Là mẹ con mướp lại lon ton chạy tới. Nhà bà Dần thay đổi đến chóng mặt hết tiền bán đất vườn,lại đến tiền dự án đền bù đất canh tác ngoài đồng đổ về tiêu không kịp.bà thay hết đồ dùng mấy bộ giường tủ ,bàn ghế cũ bị vứt ra sau vườn ngay chỗ cửa sổ nhà cái Thảo nhìn sang .Nhà bà to đẹp ra nhưng mướp không có chỗ ở ,vào nhà bà bảo mèo ị bẩn không cho vào .Khu chuồng lợn chuồng gà nhà bếp bà đã bán cho người ta ,bây giờ là tòa nhà cao vút ,sau mấy trận mưa bị ướt mèm mẹ con nhà mướp chạy đến trú trong đống đồ cũ ngay gần cửa sổ nhà cái Thảo ,nó thích quá đem thức ăn ra ném cho mẹ con nhà mèo, cũng là an ủi chúng một chút. Chẳng ai còn nhớ cho chúng ăn, mẹ con nó sống toàn bằng nguồn thức ăn tự nhiên thỉnh thoảng cái Thảo ném cho miếng nào hay miếng đó ,được một thời gian ,mướp mẹ bỏ đi đâu mất hình như nó đi để nhường nguồn thức ăn ít ỏi còn lại cho con nó .Mướp mẹ bỏ đi cái Thảo nhớ lắm ngày nào đi học về cũng mở cửa dòm sang rồi vứt thức ăn cho mướp con ,mướp con cũng nhớ nó cứ nghe tiếng cửa sổ mở là ở đâu nó cũng lon ton chạy đến nhìn sang kêu meo meo .Một hôm nó nhẩy lên cửa sổ sang hẳn bên này cái Thảo mừng lắm lấy bao nhiêu thức ăn cho nó ăn, mướp con không về nhà nó nữa cứ quấn lấy con Thảo đến lúc mẹ cái Thảo về ,vừa nhìn thấy con mèo bà vờ cái chổi quật tới tấp miệng la lớn "Đi đi đồ súi quẩy" Cái Thảo túm lấy mẹ van vỉ "Mẹ ơi ! Cho nó ở đây với con" Mẹ nó quắc mắt "ở là thế nào ,ngữ mèo mướp này chủ nó còn không thèm nuôi ,rước về để súi quẩy cả nhà à , từ nay cấm không được cho nó sang nhà mình nữa nghe chưa" từ đấy ban ngày mướp không dám sang nữa lúc nào đói quá chỉ đứng chỉ nấp trong đống đồ kêu meo meo ,cái Thảo nghe thấy lại ném cho ít thức ăn . Ban đêm đi ngủ nó để hé cửa cho mướp con nhẩy sang .Mướp con khôn lắm nó không ăn vụng suốt đêm nó cần mẫn bắt chuột ,bắt gián ,nhà con Thảo từ đấy không thấy bóng con gián nào nữa ,mẹ nó cũng phải ngạc nghiên "Dạo này nhà mình tự nhiên hết tiệt cái giống gián ghê tởm ấy nhỉ" cái Thảo biết rõ nguyên nhân nhưng nó không dám nói ,cho đến một hôm trời mưa mướp con quay về nhà nó muộn hơn ngày thường ,trước khi về còn ị một bãi ở góc nhà .sáng hôm sau .Mẹ cái Thảo cuống quýt truy tìm phát hiện ra nguyên nhân mẹ nó la lên "Sao nhà mình không đóng cửa sổ để mèo hàng xóm vào ị bẩn hết nhà đây này,thế này bao giờ nhà mình khá lên được" Rồi bà bắt bố cái Thảo bắt vít khóa chặt cửa sổ đó lại từ đó cái Thảo không mở ra được nữa ,mấy đêm liền trời mưa nằm trong nhà cái Thảo nghe rõ tiếng mèo kêu thảm thiết,chắc trời mưa mướp con không đi kiếm ăn đươc đói lắm, nhưng nó loay hoay mãi không tìm ra cách mở cửa, lại tiếp mấy hôm mưa rét không còn nghe tiếng mướp con kêu nữa ,tối nó trùm chăn khóc thầm vì thương mướp ,cho đến sáng hôm đó mẹ nó đi chợ ,không cầm lòng được nó lẻn sang phòng mẹ nó lấy trộm chìa khóa mở cửa sổ ra nhìn sang đống đồ cũ ướt át chẳng thấy bóng mướp con đâu nó cất tiếng gọi "Mướp...mướp...meo ...meo..." một lúc sau nó thấy một con vật từ trong gầm đống đồ cũ toài ra nhìn hồi lâu mới nhận ra nó là mướp con nó gầy ướt như con chuột ngập nước,con vật ngáp ngáp mồm như muốn kêu nhưng không kêu được ,nó vội lấy miếng thịt vất ra trước mặt con mèo ,nhưng nó như vô cảm ,thức ăn với nó giờ đây đã không còn ý nghĩa ,đôi mắt trong veo như thủy tinh cứ mở to nhìn cái Thảo như trăn trối như muốn ghi lại chút hình ảnh tốt đẹp cuối cùng đời nó có được ,rồi nó từ từ gục xuồng hai chân duỗi ra thanh thản nó đi vào cơn mê cuối cùng của kiếp làm mèo ngắn ngủi. Cái Thảo bưng mặt khóc đúng lúc mẹ nó về bà hỏi "Sao thế con" cái Thảo mêu máo "Mướp con chết rồi..." mẹ nó đến bên cửa xổ nhìn sang thở dài "Thôi ,của nhà người ta người ta chẳng xót mình xót làm gì" mấy hôm trôi đi một đêm cái Thảo nghe loáng thoáng như có tiếng mèo kêu, tiếng khàn khàn yếu lắm hôm sau mở cửa xem không thấy gì ,đêm hôm sau lại có tiếng kêu như vậy ,hình như oan hồn của mèo đang khóc bên nhà bà Dần .Đến hôm thứ tư cũng lại như vậy,sáng hôm sau mở cửa xổ ra thì thấy con mèo mẹ nằm đấy nó cũng gầy đến thảm hại lông tróc từng mảng lớn cố ngóc cái đầu trọc lên nhìn cái Thảo kêu một tiếng như để chào nghe lào xào như tiếng lá rung ,cái Thảo cũng ném cho nó một miếng thức ăn nhưng nó chẳng thèm nhìn lại ngoác kêu lần nữa như để cái thảo nhìn thấy là răng nó đã bị rụng hết đêm hôm đó còn nghe tiếng nó gọi con mấy lần sáng hôm sau thì thấy nó đã chết xác vắt trên thành ghế cao như còn muốn che cho cái gì bên dưới .
Vắng bóng mèo ,lũ chuột lại hoành hành .điều mà nhiều người ngộ nhận là,có nhà to là chuột nó tự bỏ đi hóa ra không phải chúng quay trở lại với sự phá phách điên cuồng đồ dùng trong nhà càng đắt tiền tác hại càng lớn vết cắn của chuột có thể gây tổn thất bạc triệu có khi còn gây nguy hiểm như vụ nó cắn đứt ống dẫn ga nhà bà Dần làm cả nhà sặc mùi ga .Người ta lại tính truyện mua mèo ,nhưng bây giờ giầu có người ta đua nhau mua mèo đắt tiền nhà bà Dần mua về một con mèo Xiêm trắng nuốt, nhưng giống mèo này hình như không biết bắt chuột thành ra có mèo mà chẳng đỡ chuột, mẹ cái Thảo thỉnh thoảng nhìn con mèo trắng ngồi chồm hỗm tren ban công nhà bà Dần bĩu môi nói "Cái giống mèo trắng này có bắt được họa là có con chuột mù" Cái Thảo cũng muốn nuôi một con mèo nhưng mẹ nó bảo tuổi nhà này không hợp nuôi mèo .Cái giống mèo xiêm không bắt được chuột nên phải cho ăn ngon .Cứ mỗi lần nhìn sang nhà bà Dần thấy con mèo xiêm ngửi ngửi khúc cá rán to trên ban công tầng hai cái Thảo lại chạnh lòng nhớ mướp nó thầm gọi "Mướp ơi..."
Y - C
Anh YC co hay di bien khong?
Nhớ anh quá, vội chào anh trước khi khác em thăm anh và đọc tác phẩm của anh. Hì.
Chúc anh luôn vui, khỏe, hạnh phúc nhé!
Nhớ anh quá, vội chào anh trước khi khác em thăm anh và đọc tác phẩm của anh. Hì.
Chúc anh luôn vui, khỏe, hạnh phúc nhé!
Ngày mới nhiều niềm vui nhé YC.