CÁI NGỌN CÂY CAO CAO
Mở cửa xổ bà Hằng lại nhìn ra phía ấy, trời vẫn còn tối sẫm ở chỗ sát đường chân trời có một ngôi sao bé tí lấp lánh ,lấp lánh như đang cười ,bà bỗng thở dài mấy chục năm rồi sao mình vẫn thế nhỉ,quay vào lòng nhẹ bỗng bà ngả người lên đi văng đón ngọn gió từ phương ấy thổi lại,cảm giác mơn man làm bà ngây ngất .
Ông lão nhà bà suốt đêm qua thức xem bóng đá giờ đang kéo gỗ ở phòng bên .Sở thích của cánh đàn ông đơn giản thế nhỉ, chỉ có mấy gã lao vào tranh nhau quả bóng mà cũng thức suốt đêm để xem ,mà nghệ thuật quái gì cái trò chơi ấy chứ ,mắm môi mắm lợi chạy huỳnh huỵch, rồi đá ,rồi túm kéo, rồi dẫm đạp lên nhau thế mà cũng hò la, cũng gào thét cổ vũ ,mà trong vô tuyến họ nghe thế quái nào được cứ làm như nó ngay trước mặt không bằng .Đúng là đồ hâm,giàu trí tưởng bở ,lão này mà cho xem phim hàn quốc ,lúc thấy mấy cháu xinh xinh có khi lại nhảy vào ôm cả cái vô tuyến cho mà xem ,bà tự cười cho cái ý nghĩ ngộ nghĩnh của mình ,ngồi giữa một không gian rộng ,tĩnh lặng ,cảm giác giống như sự cô đơn dễ đẩy người ta về lại miền nhớ xa sôi, bất chợt bà lại nhìn ra phía ấy ,bao nhiêu năm rồi nhỉ 5 năm ,10 năm, 20 năm ,30 năm,hay lâu hơn nữa ,rất nhiều mốc thời gian ,rất nhiều đáp án cho một bài toán vô định.
Con bé Hằng cái thời còn là thiếu nhi quàng khăn đỏ ,tất nhiên ở cái tuổi ấy là hồn nhiên,là vô tư, hồn nhiên vô tư đến mức chẳng định hình nổi chính bản thân mình .Đời vẫn như một cây non ,gió thổi đến thì rung ,mưa rơi vào thì ướt ,ở cái tuổi này nhiều đứa con gái đi như sáo nhảy nhí nha nhí nhảnh, nói năng lém lỉnh con bé Hằng thì không, nó không đủ mộng mơ để nhí nhảnh, nó không đủ tự tin để chủ động nói truyện với bạn bè ,nó chỉ là con bé đi theo ,làm theo,và hình như cả nói theo nữa .
Năm ấy người ta phát động trồng cây, đội thiếu nhi trồng cây dọc theo đường làng .Cây giống trên xã đưa về sẵn,chỉ việc trồng, nặng nhất trong việc này là đào hốc để trồng ,tụi con trai to xác nhưng lười đùn cho bọn con gái ,mấy đứa đáo để đùn đẩy tỵ nhau chí chóe, Con Hằng cặm cụi làm ,nó chưa bao giờ cãi lại ai ở chỗ đông người ,hơn nữa nó thấy việc này cũng bình thường ,cái cây giống con con ,ba nhát cuốc được một cái hốc ,ở nhà đi cuốc ruộng cả buổi cũng không là gì với nó .Lạ là nó cuốc được hốc nào bọn con trai lại tranh nhau mang cây tới trồng, điều này làm nó thích thú càng làm hăng ,mấy đứa con gái khác thấy vậy cũng cuốc một lô ,nhưng bọn con trai có vẻ không mặn mà lắm ,nhất là con Thu chúng nó vẫn gọi là "Thu cong cớn" nó cuốc cả chục hốc để trơ ra đấy mà chả thằng con trai nào chịu để mắt tới ,khi vui người ta hay nổi hứng, Bé Hằng cũng nổi hứng nó đào một cái hố thật to ,ba thằng vác cây đến tranh nhau "hố này của tao""Của tao""Của tao Hằng nhỉ"ba đứa cãi nhau, đứa này vất cây của đứa kia ra ,chúng suýt đánh nhau,lần đầu tiên bé Hằng biết thế nào là con trai ,có một tí truyện thế mà cũng suýt đánh nhau ,đang cãi nhau thì thằng Thảo bưng đến một cây to tướng "Hố to phải để tao trồng cây to" nó đặt bầu cây xuống vừa khít hố mấy thằng kia không nói vào đâu được lẳng lặng bỏ đi ,thằng Thảo lấy cuốc từ tay bé Hằng để vun gốc cây vừa làm vừa nhìn con bé cười toe toét ,"Cây này là kỷ niệm của hai đứa mình nhá" bé Hằng cũng cười ,cười vô tư, nó nghĩ "Kỷ niệm là cái gì nhỉ" nó nhìn kỹ cái cây thằng kia trồng, cây gì mà cao lêu đêu ,gày khẳng kheo ,mấy cái lá thì quăn queo như phoi bào của bác thợ mộc đầu xóm"Cây gì đây"nó hỏi ,thằng Thảo vừa làm vừa trả lời "Anh phụ trách bảo đây là cây bạch đàn châu úc" "tên dài thế à" "Thấy các anh bảo là vậy" tự nhiên bé Hằng thấy mến cái thằng bặm trợn này .
Chiến tranh xẩy ra trai làng lần lượt đi bộ đội ,làng xã vắng hẳn bóng con trai ,còn vài anh cán bộ xã tuổi sồn sồn ,bao nhiêu gày béo đi hết. Thảo không phải đi bộ đội khám sức khỏe nghĩa vụ quân sự lần nào cũng trượt ,lần thì yếu tim , lần thì mắt kém ,lần thì phù nề , người ta bảo nó làm ra bệnh để trốn không phải đi bộ đội, Hằng cùng với nó học hết cấp 3 ,hồi ấy thi đại học rất dễ, độ khó chỉ như bài kiểm tra thông thường, nhưng hai đứa đều không đỗ Hằng đi học 10+3 để ra làm giáo viên ,Thảo đi học lái xe ,mà hồi ấy nghề lái xe oai lắm , cơ quan nào cung vậy, ai cũng phải nể anh lái xe vài phần ,lơ mơ anh ấy cho chết máy ,gãy nhíp giữa đường thì có mà... chở hàng thì hàng hỏng ,chở máy thì máy hư ,chở người thì có mà tan hoa nát ngọc .Hơi thô thiển một chút ,hơi văng mạng một chút ,hơi phong tình một chút nhưng mà một bước lên xe .
Rồi chiến tranh cũng qua đi, lúc này cô bé Hằng đã biết là mình xinh ,rất xinh là khác ,bằng cớ là đến đâu cũng có rất nhiều chàng trai đến làm quen,tán tỉnh ,nước da trắng hồng dáng người dong dỏng ,đôi môi đỏ tươi, với hai bím tóc dài lả lướt .hồi ấy người ta chưa lấy số đo 3 vòng như bây giờ, nhưng nếu đo chắc cũng chuẩn ,nhưng cái hấp dẫn các chàng trai nhất có lẽ là cái phần thể hiện ra nét mặt ,sự hiền dịu đến nao lòng , tư chất hay nhường nhịn, không thích tranh giành bon chen, bổ xung cho gương mặt đẹp những nét thánh thiện như gương mặt đức mẹ .
Đương nhiên trong số các chàng vây quanh người đẹp Hằng phải có Thảo .Một đối thủ nặng ký nhất ,có lịch sử lâu dài nhất ,một chàng lái xe to con với tính cách mạnh mẽ, khôn ngoan đầy thuyết phục .
Số phận người đẹp sẽ mỉm cười ,cám ơn đám vệ tinh vây quanh ,nó giúp Hằng tỉnh táo hơn .Sự cân bằng, sự che chắn của nhiều chàng trai làm em khôn ngoan hơn trong lựa trọn tình yêu, sống giữa áp lực anh nào cũng tràn đầy quyết tâm sút tung lưới người đẹp,không thể tránh khỏi những phút giây sóng gió trước khung thành, không tránh được một vài lần lưới rung lên ,nhưng trọng tài không công nhận bàn thắng .
Trước vòng tay xiết quá chặt,trước những cái hôn nồng nàn ,trước tình cảm lúc thì ngùn ngụt như lửa ,lúc lại lạnh băng đầy vẻ bất cần đời ,cộng thêm sự trưng diện giàu có rất tài tử của anh lái xe thời bao cấp. đã vài lần Hằng bị cuốn đi trong vòng xoáy yêu đương của Thảo .
Đối thủ của Thảo ra sức cản phá .Họ bắn đến tai Hằng những thông tin bất hảo về chàng lái xe, nào là "Thằng cha này có rất nhiều người yêu ,mỗi tỉnh có một đứa, có những em rất trẻ ,rất đẹp" nào là "Thằng cha này rất gian, hay lấy trộm hàng của nhà nước ,ngữ này trước sau thế nào cũng bị bắt" tất nhiên là Hằng gạt đi bằng những lý lẽ rất đơn giản "To cao, đẹp trai, lại giầu ,có nhiều gái mê là truyện thường ai lấy được mới là cao tay"còn thì người ta ai chẳng "Làm nghề nào ăn nghề ấy" nhưng dù sao cũng làm cho cô bé phân vân, cộng thêm lời khuyên chân tình của mấy cô bạn thân "Con gái chỉ có lúc chưa chồng là có quyền chọn lựa ,phải lựa cho kỹ ,khi ván đã đóng thuyền rồi thì hối lại cũng chẳng để làm gì " Em chưa ngã hẳn vào ca bin của anh chàng lái xe vạm vỡ ,nhưng trái tim thì đã lắc lư theo nhịp quay của chiếc vô lăng .
Các bậc cha mẹ chẳng ai muốn để quả bom nổ chậm lâu trong nhà ,nhất là quả bom ấy lại xinh đẹp luôn có bọn trai đến chọc ngoáy .Phải nói là trên 90% các phụ huynh sẽ gật đầu ngay từ lần đầu tiên, khi có chàng trai đặt vấn đề muốn lấy con gái mình ,phần vì lo cho con "Chúng nó yêu nhau ,muốn lấy nhau thì Ừ một cái cho xong truyện, nó lấy chứ mình lấy đâu mà kén chọn, dùng dằng ế một phát ,khổ con mà mình lại mang tiếng " Phần nữa cũng cho đỡ phải thấp thỏm suốt ngày tiếp khách không mời "Tống bớt đi cho nhẹ nợ".
Nhưng cô giáo Hằng xinh đẹp lại nằm trong 10% còn lại vì có người cha nghiêm khắc và rất kỵ những điều tiếng thị phi, những thêu dệt về các chàng lái xe ông chẳng lạ gì "Hòn đất để lên xe sau 3 ngày biết nói ,sau 7 ngày biết tán gái sau 10 ngày biết làm những truyện bậy bạ tùm lum" Mặc dù nhà gần nhưng ông không ưa anh chàng Thảo lái xe, nhất là sau những lần nghe những câu truyện về anh chàng này và những lần tận mắt thấy những thứ anh ta khuân từ xe về nhà, hình như không phải là những thứ anh ta bỏ tiền ra mua .Hơn một lần ông đã bóng gió nói cho con gái biết ông không hợp hạng người này ,có lẽ do vậy mà chàng lái xe mãi vẫn không ghi được điểm .
Trong lúc các chàng trai đang loay hoay chưa biết làm cách nào để tiếp cận được khung thành đối phương thì có một chàng cử nhân luật, du học từ nga về, cũng là người làng nhưng gia đình đã ra phổ ở từ lâu, anh ta dùng chiến thuật không mới, nhưng khác hẳn đám bạn trai vệ tinh kia .Chiến thuật dánh từ trong đánh ra ,theo ngôn từ quân sự gọi là chiến thuật "Nở hoa trong lòng địch" đầu tiên là cùng một người bà con thân quen cả hai nhà ăn mặc sang trọng đến thăm hai bác, với chút quà thể hiện sự tôn kính, không đắt tiền nhưng phải lạ, ví dụ chai sâm panh Nga chẳng hạn ,mặc dù sau này cái miệng quen uống rượu cuốc lủi của bác hớp vào thấy vị nó ngang như nước đái bò, nhưng vẫn thích vì nó là của hiếm ,rồi đến cái hộp bút chì đen HH cứng đanh cho thằng em trai ,viết vào vở thì rách giấy sau này nó cho bác thợ mộc đầu thôn bác ấy cứ khen mãi vì cái bút vạch vào gỗ lâu mòn .Rồi sang hàng xóm láng giềng với những lời thăm hỏi khiêm nhường lịch sự nhưng đầy tình cảm .Người ta khen ,khen từ trong nhà khen ra .Trời sinh ra phụ nữ để yêu bằng tai và Hằng chuyển sang yêu anh ta ,tức là yêu theo ý nhà trời ,mà theo ý nhà trời thì phải thành thôi
.Cô giáo Hằng ngã vào anh luật sư ,mặc dù cô vẫn thấy có điều gì đó còn giang dở ,còn chưa hoàn hảo ,hình như còn một chút xanh xanh chưa chín, còn một chút nhàn nhạt ,còn thiếu một chút lửa ,nhưng trước những lời tán tụng của mọi người cô cho qua tất .
Cuộc hôn nhân này với người thân xung quanh là mỹ mãn, là xứng đôi vừa lứa,với đám vệ tinh quanh người đẹp là sự thất vọng ,với anh Thảo lái xe là sự cay đắng đến ngẹn ngào .Vói cô giáo Hằng xinh đẹp lại là một niềm vui chới với pha lẫn sự luyến tiếc ,một bữa tiệc nhậu linh đình nhưng hơi thiếu rượu nên chưa đủ men say.
Hằng xin được về dạy học ở một ngôi trường trong phố, gần căn hộ tập thể của hai vợ chồng .Cuộc sống sau ngày cưới thường rất đẹp ,cảm nhận đời sống vợ chồng mới mẻ làm người ta ngây ngất .Hồi ấy chưa có lệ đi nghỉ trăng mật như bây giờ ,nhưng không phải vì thế mà vợ chồng kém đi phần lãng mạn .Người ta trăng mật ngay ở công việc ,những buổi dậy đầu tiên ở trường mới cô giáo Hằng thấy say mê hơn, giọng cô nghe thánh thót hơn bài giảng dễ đi vào lòng học sinh hơn, chỉ qua vài buổi đã có đồng nghiệp khen về khả năng đứng lớp của cô .Còn chàng luật sư hôm nào cũng như sống trong mộng ,chàng bay đến công sở trên chiếc xe máy hiệu RIGA do nga sản xuất ,mặc dù có khi phải đạp khởi động cả chục cái mới nổ được máy .
Người đẹp rất hay được để ý ,ở ngoài phố người ta ít quan tâm đến nhau nhưng cô giáo Hằng về đây cả phố đều biết,vì cô đẹp ,hàng ngày hai buổi đi về với những bộ áo may bằng vải ngoại khi màu nõn chuối, khi tím hoa cà, khi thì phin nõn hoa, ai thấy người đẹp cũng phải nhìn theo, ngõ phố cũng quen với việc có một chiếc xe tải hay đến đỗ dưới tán cây gần đấy ,cũng cần nói thêm rằng hồi ấy chưa có luật cấm xe tải vào trong phố, Mọi người không biết xe của ai nhưng Hằng thoáng nhìn đã biết ngay đấy là Thảo ,cái anh chàng cá tính mạnh mẽ ấy không cam chiu thua trắng tay ,tiếp tục chơi áp sát hòng kiếm bàn thắng danh dự
Sự xuất hiện của Thảo làm cho Hằng lúng túng vốn là người ý tứ ,cô tìm cách lẩn tránh ,khổ nỗi càng để ý tránh lại càng in sâu vào lòng hình bóng cái thằng người chẳng biết nên giận hay nên thương ,đối với người ngoài thật dễ dàng tìm lời giải đáp, nhưng với Hằng thật là khó sử, vừa như căm giận ,vừa như biết ơn , cô hoang mang vô cùng ,cũng chẳng biết vì sự hãnh diện cao thượng của lòng chung thủy với chồng hay vì sự lo lắng nhục mạ cho nhân cách của chính mình mà cô đã phải thực hiện cuộc chạy trốn ngọt ngào.Việc này không quá khó khăn vì Thảo còn phải phân tán thời gian cho các mối tình khác .Không gấp gáp ,nhưng nó lại rất dai dẳng, thỉnh thoảng lại rộ lên như một lứa hoa dại tồi tệ ,nó như một sự ám ảnh ma quái .
Những lần cùng chồng về quê, phải đi qua cái gốc cây ngày nào , đất tốt ,cạnh mương nước ,cây tốt nhanh lắm ,nhất là từ khi có một bác thợ cắt tóc che lều làm quán cắt tóc cạnh đấy, bao nhiêu tóc cắt ra của khách bác vun hết vào gốc cây ,như được bón một loại phân đặc biệt nó xanh tốt mướt mắt ,chỉ có điều là cây to lá cành nhiều mà bóng râm của nó không mát ,chẳng ai ngồi nghỉ dưới bóng nó cả .Cái cây cao quá cỡ, cả vùng ở đâu cũng nhìn thấy ngọn nó vươn lên cao vời vợi .khổ nhất là người ta cứ gọi là cây của thằng Thảo con Hằng .mỗi lần đi qua anh luật sư cũng ngoái nhìn nói dóng một câu "Chẳng có con chim nào đậu trên cây này nhỉ" ,có cái quái gì ăn được trên ấy mà có chim đậu. anh nói nhiều lần nghe mãi thành quen tai, sau thành quen miệng cứ nói truyện về cái cây ấy Hằng lại gọi là "Cái cây không chim" .
Cuối năm đó Hằng sinh con gái ,mấy tháng sau Thảo cũng lấy vợ ,phảng phất cái gì giống như sự hụt hẫng pha chút luyến tiếc . Ngày cưới của họ, Hằng cũng gửi quà mừng như một người bạn bình thường .
Một hôm sau giờ tan lớp cùng với mầy đồng nghiệp dắt xe về, ra đến cổng trường đã thấy cái xe tải của Thảo lù lù đỗ đấy ,anh chàng cười toe toét chào mọi người, chào Hằng rồi nói "Cám ơn Hằng về món quà mừng đám cưới của mình , hôm rồi đi chuyến tây bắc, thấy có con sáo đẹp anh mua, tặng em mang về cho con bé con nó chơi"rồi thò tay vào ca bin xách ra một cái lồng chim, mọi người xúm lại xem ,mấy đồng nghiệp có vẻ thích thú "Chị Hằng sinh con gái có người tặng chim thích nhá" Từ chối không tiện Hằng đành sách lồng chim về .
Chồng Hằng cũng có vẻ thích, anh khoe cụ thân sinh ngày trước cũng hay nuôi chim rồi anh hướng dẫn Hằng cách cho chim ăn ,cách chọn thức ăn cho từng loaì chim, làm Hằng cũng thấy thích .Sau hai ngày con chim dạn dĩ dần ,khi cho ăn nó không bay dạt về một góc lồng nữa, ngày thứ ba nó bắt đầu hót ,tiếng hót của sáo không hay nhưng nghe rất vui tai .
Hôm chủ nhật con bé con không phải đi nhà trẻ, Hằng bế ra ban công cho nó xem chim ,chồng Hằng cũng đứng bên cạnh họ có vẻ hạnh phúc ,Hằng khoe thỉnh thoảng con chim đã hót ,chàng luật sư nhanh nhẹn cắt nửa quả chuối bóc ra ném vào cho nó ăn ,sau mấy miếng ngon lành con chim ngẩng lên hót vài tiếng ,rồi nó lại ăn rồi lại hót nhưng lần sau không phải tiếng chim mà là tiếng người "Hằng ơi... anh yêu Hằng ...anh yêu Hằng..." Trời ạ con chim này biết nói ,Hằng đỏ mặt lùi mấy bước , anh chồng nhìn nó ngỡ ngàng miệng lẩm bẩm "Con chim này đắt lắm đấy ,người ta dạy nó công phu lắm" Hằng lảng đi xắp cơm rồi gọi chồng vào ăn, con chim vẫn lải nhải điệp khúc "...anh yêu Hằng...anh yêu Hằng..." anh chồng trẻ bật cười "Thằng này láu cá lắm" chẳng biết nói con chim hay nói ai .
Cách vài tuần, sau chuyến công tác ở thành phố Hồ chí Minh ,anh chồng cũng xách về một cái lồng, trong nhốt một con vẹt xanh ,đem treo cạnh lồng sáo, mỗi lần con sáo hót, con vẹt cũng vươn cổ hót theo với hai tiếng cộc lốc "Đồ ngu". Đi làm thì thôi về tới nhà lại nghe điệp khúc lải nhải"Hằng ơi ...anh yêu Hằng" "Đồ ngu" Hằng như muốn phát điên nhiều lần định bóp chết cả hai con chim, nhưng nghĩ lại thấy chúng cũng vô tội lại thôi .Mấy chị đồng nghiệp đến chơi thấy vậy ôm bụng cười ngả nghiêng .Hằng thì dở khóc dở cười, các chị bày cách mua thật nhiều chim về cho chúng hót át tiếng hai con chim dở hơi này đi, Hằng làm theo ,thế là cái ban công treo đầy chim ,thôi thì đủ loại ,chích chòe ,chào mào ,chim sâu ,chim sẻ ,chim ri ,họa mi ,khiếu bạc má...căn hộ của cặp vợ chồng trẻ giống như một ngọn cù mộc hùng vĩ ,lúc nào cũng đầy ắp tiếng chim .Nếu là nhà thơ có thể nhờ nó mà nảy ra những cặp vần tuyệt vời ,nếu là nhà văn cũng có thể dựa vào nó mà viết nên những áng văn bất hủ ,
Khổ nỗi đây lại là nhà giáo và nhà luật ,toàn những nhà chỉ muốn khâu mồm thiên hạ lại để họ phải nghe mình nói ,thì mấy thứ âm thanh hoang dã này, cho dù là tiếng chim hót đi chăng nữa cũng là một sự phá đám đầy tính súc phạm ,một sự tra tấn đến khủng khiếp, khiến họ về đến nhà lại trố mắt nhìn nhau ,khó hiểu như nhìn người ngoài hành tinh .
Có một sự cứu vớt đến tuyệt vời ,hơn tất cả mọi ông bụt trong truyện cổ tích ,không phải phép lạ nhưng hơn hẳn mọi thứ phép lạ .Ấy là chuyến đến thăm của ông bố chàng luật sư ,một quan chức có cỡ đã về hưu .Ở cái sứ sở mà quan niệm "Đèn cháy ngược ,nước chảy xuôi" còn nặng trong đầu óc người ta ,thường là con cái phải về diện kiến cha mẹ ,thỉnh thoảng mới có cuộc vi hành ngược lại, thường là dịp để các bề trên kiểm tra con cháu xem chúng nó ăn ở ra sao .
Cuộc đến chơi của bố chồng Hằng cũng không ngoài ý nghĩa đó .Một ngày nghỉ chú em chồng đèo ông cụ đến. vừa vào trong nhà cụ đã ngỡ ngàng về sự tràn ngập tiếng chim ,cụ say mê ngay, say mê đến nỗi khi anh trưởng nam bưng chén trà mời bố, ông cũng gạt đi "Cứ để đấy ,bố xem chim cái đã" sự nhiều chim của anh con trưởng làm ông súc động , cái thằng này ngày trước nó cứ nhận nó giống mẹ không thích chim ,bây giờ thế này đây ,đúng là con nhà tông giống cả lông, giống cả nhiều thứ nữa... .
Cả ngày chơi ở nhà con trai hôm ấy ông toàn nói về chim .ông khoe sự nghiệp của ông cũng bắt đầu từ việc xách lồng chim đi làm liên lạc ,rồi những ngày hoạt động trong đội biệt động thành cũng trong vai thằng bán chim để vào bắt mối với cơ sở trong thành phố ,rồi những lần đi trinh sát trong quân đội cũng trong vai anh đánh lưới chim để trinh sát đồn giặc ,ông khen con trai dạy chim biết nói ,nhưng toàn nói những câu ẩm ương ,phải tay ông ,ông sẽ dạy lại cho nó những câu thanh cao hơn nhiều ,
Cơm nước xong chú em chồng ngỏ ý muốn xin một hai con mang về bên nhà nuôi cho ông cụ vui ,được lời như cởi tấm lòng Hằng hồ hởi "Nếu chú với ông thích thì cứ mang hết về bên ấy cho con với cháu nhờ" Ông cụ thích nhưng vẫn phân vân "Thì ý chị thế bố cám ơn ,nhưng còn ý anh cả nữa chứ" chàng luật sư cũng mừng rơn "Để con thuê xích lô chở hết về bên nhà biếu bố ".
Thế là qua được nạn chim .Không biết trời sinh ra con người để làm cái trò gì trong thế gian này mà lại mà lại ấn vào đầu nó nỗi nhớ ,yêu nhớ ,ghét nhớ ,thích thú cũng nhớ,ghê sợ cũng nhớ .Từ hôm vắng tiếng chim Hằng cũng thấy nhớ ,giống như người ta ngày nào cũng ăn ớt ,lúc phải ăn thì cay chảy nước mắt ,giờ không có ớt lại cảm thấy nhạt mồm ,phải hàng tháng sau mới quên được mấy con chim ,nhất là cái con sáo chết tiệt ấy
Chồng Hằng thăng tiến nhanh, đấy là mấy người bạn của chồng khen thế , anh luật sư chẳng bao giờ nói cho vợ biết điều này. Hằng hơi ngạc nghiên ,chồng Hằng học luật, về nước lại được phân làm thư ký cho một ông thủ trưởng ,thế mà lại tiến nhanh hơn khối anh làm đúng nghề .Hóa ra là nhờ ông thủ trưởng ,ông ấy tiến nhanh ,ông ấy lôi cả bộ sậu cùng tiến, chẳng bù cho cái nghề nhà giáo của mình ,trên đầu chỉ có ông hiệu trưởng ,chức ấy kể ra cũng đã kịch đường tầu ,có tiến tiếp cũng chỉ mình ông ấy thôi ,không lẽ lại lôi cả đám thày trò nhà trường lên theo ,Hằng nghĩ vậy thấy cũng hơi mặc cảm với nghề.
Một lần về quê nghe người ta nói vợ chồng Thảo dạo này cãi nhau luôn "Đấy là tại chị vợ" Hằng quả quyết như vậy, mặc cho có người bảo từ ngày xóa bỏ bao cấp nghề lái xe chẳng còn dễ kiếm chác như ngày xưa, thu nhập của Thảo bị sụt giảm ,cô vợ trẻ lấy chồng cốt chỉ để ăn chơi ,nay không được như ý thì quậy phá "Mình mà lấy anh ta thì nhất định không thế" Đấy là Hằng nghĩ thầm như vậy ,rồi lại tự mắng mình "Rõ là hết nghĩ khôn lại sang nghĩ dại".Chồng Hằng có nhiều mối quan hệ và nhiều khoản thu nhập, lương nhà giáo của Hằng không bõ bèn gì ,sự khá giả trong cuộc sống đã mang lại cho Hằng dáng dấp một quý bà sang trọng .
Từ ngày bị vợ hắt hủi Thảo lại hay tìm đến Hằng ,tránh mãi không được, cũng có lần phải gặp nói với nhau dăm ba câu truyện ,măc dù chẳng có gì là hồ hởi vui vẻ .Rồi Hằng sinh con trai đúng dịp có chủ trương giảm biên chế Chồng Hằng bảo cô nên nghỉ ở nhà để chăm con và trông nom việc nhà ,thương con ,với lại lương nhà giáo ngày ấy quá thấp Hằng chấp nhận nghỉ theo chế độ lĩnh tiền một lần .
Từ đấy Hằng ôm con ngồi nhà ,cuộc sống vẫn ngày một đi lên ,anh chồng cũng cảm thấy yên tâm với những tháng ngày tất bật công việc, hết trong nước lại ngoài nước.
Một hôm có người bấm chuông ngoài cổng . Sự xuất hiện của Thu cô bạn ngày xưa làm Hằng ngạc nghiên, sau khi vào nhà vẫn dáng điệu cong cớn ngày nào ,hết truyện đông lại truyện tây ,Thu bảo chính Thảo là người nói địa chỉ nhà Hằng cho Thu ,cũng qua Thu, Hằng biết Thảo đã ly dị vợ hiện nay đang cặp với Thu như vợ chồng ,Hai người đang chung một phi vụ làm ăn họ muốn nhờ chồng Hằng bảo lãnh cho công việc làm ăn cho yên ổn, vốn không ưa Thu và cũng biết tính chồng Hằng lựa lời từ chối ,với lý do chồng nàng đang vắng nhà, Thu ra về sau khi trách một câu "Mày chán quá ,miếng ăn đến mồm lại bỏ" .
Chồng Hằng lại được thăng chức từ anh thư ký chuyển thành ông cục trưởng ,quyền hành đầy mình ,đã bắt đầu có người lăng xăng ra vào thăm nhà , khách khứa ngày một nhiều ,Hằng thuê người giúp việc .Có người trông con và đỡ việc nhà, Hằng chuyên tâm lo việc khách khứa của chồng ,đa phần người ta đến để xin xỏ ,nhờ vả .
Hằng bỗng cảm thấy thương hại cho nhân loại ,thượng đế sinh ra giống người hình như để làm mỗi cái việc cầu xin ơn mưa móc của ngững người có thế lực hơn mình ,tất nhiên điều đó không trừ anh chồng Hằng .Những va chạm trong cuộc sống thường ngày làm Hằng cứng cáp hơn ,khi người ta được nhiều kẻ sun xoe ,luồn lụy ,dù cho nó chỉ là chốc lát ,kẻ diễn ,người xem ,nhưng nó cũng đủ tạo ra một lối mòn trong cách nhìn người, không biết từ bao giờ ,trong mắt Hằng chỉ còn hai loại người "Kẻ cần ta và kẻ ta cần" mà gặp gỡ các vị phu nhân thì chỉ toàn những "Kẻ cần ta" Ôi những kẻ yếu đuối ,đáng thương ,cần được cứu vớt ,Cảm giác ban ơn làm cho phong thái người ta tự nhiên thành ung dung ,đàng hoàng ,bệ vệ và đầy tự tin ,điều đó bổ xung vào Hằng những nét trước đây còn thiếu, khiến người đẹp có đầy đủ dáng vẻ của một "Mệnh phụ ,phu nhân" vẻ đẹp dịu dàng ,điểm thêm chút kiêu sa đài các và lạnh lùng . Những câu chào hỏi vồn vã khi khách đến thăm nhà đã được thay bằng câu lục vấn "Bác cần gì ạ...,Anh cần gì ạ...,cô cần gì ạ..., ông cần gì ạ..." điều này cũng làm giảm mấy phần tế nhị trong giao lưu ,và cũng làm cho mấy đồng nghiệp cũ đến chơi bị khớp .
Ở những khúc sông sâu , dòng chảy rất êm ả ,nhìn làn nước lững lờ trôi mấy ai thấy được những dòng xoày bí hiểm chết người, ẩn chứa trong đó . Cuộc sống giàu có, vật chất dư giả ,bên ngoài nhìn vào chỉ thấy toàn những cảnh thần tiên ,mấy ai thấy được những dòng xoáy vô hình, làm những kẻ trong cuộc nhiều khi thất vọng rã rời .Ở Hằng cũng vậy ngay từ ngày về sống chung với chồng,cô đã cảm thấy giữa hai người có những quan niệm ,về cuộc sống ,về hạnh phúc quá khác nhau, nếu ở Hằng một cô giáo nghèo thì ước mơ là tất cả những đỉnh cao nhất ,cái gì cũng vun vút , nhưng nhu cầu thực tế lại rất tầm thường ,ý thích toàn những thứ rất cụ thể sờ nắm được, rõ ràng ngang bằng sổ thẳng ,còn với anh chồng luật sư con nhà quan chức ấy lại có những ước mơ rất thực dụng, rất gần gũi ,rất cụ thể với những đường đi nước bước rạch ròi ,những kế sách thực hiện bất di bất dịch ,nhưng nhu cầu sống lại rất uyển chuyển nhiều khi đến bí hiểm ,hành động lời nói luôn có sự rào trước đón sau cuộc sống lúc nào cũng như như được phủ một lớp sương mù ngụy trang ,nhiều khi nảy ra sở thích quái gở khiến Hằng dù đã làm vợ nhiều năm mà vẫn phải ngỡ ngàng .Khi mới lấy nhau cuộc sống còn phải lo toan chạy vạy với áo cơm vấn đề này bị coi là thứ yếu không có thời gian nhìn tới ,lúc đã tích lũy đủ cả vật chất và kinh nghiêm sống nhìn lại đời mình ,mới thấy có điều gì đó không ổn .
Phải nói chồng Hằng là một người rất chuẩn mực, tròn trịa <Ít ra là nhìn vào thấy thế> ,nhưng Hằng cảm thấy điều ấy không phải vì gia đình vợ con, hay vì bạn bè mà vì chính anh ta và cấp trên anh ta ,điều đó khiến Hằng không yên tâm, cộng với những lần đến cơ quan chồng , thấy mấy lão đàn ông hay tếu táo với nhau "Ta như cái cây, Vợ ta là cái ngọn cây, bồ bịch là cành cây ,ngọn cây dù cao đẹp đến mấy cũng cần có nhiều cành " Rồi khi thấy chồng liên tiếp có những chuyến công du vắng nhà, điều đó, nhiều khi đưa lại cho Hằng cảm giác thiếu hụt, dẫn đến phân vân ,chẳng biết mình là ngọn hay là cành nữa .Sự thiếu hụt ấy hay đưa đến mơ ước một cuộc sống vợ chồng của người bình thường ,và tự nhiên Hằng lại nhớ đến Thảo .
Hôm ấy là chủ nhật,có tiếng bấm chuông gọi cổng rất sớm ,người giúp việc ra mở cổng ,dẫn Thu vào vừa nhìn thấy Hằng ,Thu đã nức nở "Hằng ơi cứu anh Thảo đi ,anh ấy bị bắt rồi" Hỏi nguyên do thì được biết ,bấy lâu nay Thảo vẫn đi buôn lậu hàng trên biên giới mang về Hà nội cho Thu bán ,cũng chỉ cò con thôi, vừa rồi bị bắt cả hàng lẫn người trúng đợt người ta làm vụ án điểm ,chắc bị sử nặng .Chưa bao giờ cô bạn Thu đáo để này làm Hằng bận lòng ,thế mà lần này tin Thảo bị bắt lại làm cô sót xa ,cái anh chàng khôn ngoan là thế toàn gặp phải những người đàn bà không ra gì ,để cuộc đời ra nông nỗi như vậy ,trong việc này hình như Hằng cũng có trách nhiệm .Ngay chiều hôm ấy Hằng ngỏ ý với chồng ,sau khi nghe xong anh chồng hỏi "Cái anh chàng cho con chim ấy à",cứ ngỡ là rồi sẽ khó khăn ,không ngờ chồng Hằng bảo "Truyện nhỏ, bây giờ buôn lậu hàng trăm tỷ đầy ra đấy ,nếu em muốn anh gọi một cú phôn cho thằng bạn là xong" .Hai ngày sau Thảo mang tấm thân tàn tạ đến cổng gọi Hằng ra cám ơn rồi về ,mấy tháng sau trong một lần về thăm quê nghe tin, sau lần bị bắt Thảo chia tay Thu lên mạn thái nguyên đào vàng bị sập hầm chết ,họ hàng đã đưa về chôn ở nghĩa trang của xã, Giấu chồng lén mua thẻ hương ra thắp cho người xấu số ,tới nơi thắp hương xong tự nhiên nước mắt cứ chẩy ra không giữ được Hằng tự trách mình "Rõ chán ,tự nhiên khóc người không đâu" Lúc về đến đầu làng gặp Thu cô ta nói tưng tưng "Giá hồi ấy mày lấy nó thì nó không chết" Hằng không nói gì cúi đầu bước nhanh ,không muốn để nó nhìn thấy mắt cô hình như còn có ngấn nước .đi một lúc cô chợt nhìn ra phía đầu thôn cái ngọn cây cao vẫn sừng sững đứng đó, nhưng từ giờ chẳng còn gì để nhớ .
Từ dấy bắt đầu những năm tháng nhàn nhạt, vẫn đi bên chồng trong những dịp lễ hội ,trong những cuộc pích ních tai vẫn nghe những lời tán dương của mấy anh cấp dưới của chồng, rồi của mấy thằng cha hiếu sắc đầu đường xó chợ, nào là "Bông hoa mệnh phụ " Nào là "Hoa khôi chững chạc" rồi "Hoa hậu trong đám vợ các xếp" Hằng thấy thiếu một cái gì đó như một sự tâm giao sâu kín ,ôi tiếng đàn Bá nha thiếu đôi tai Tử Kỳ cũng phí cả tiếng đàn .
Rồi chồng bà về hưu ,có mảnh đất hương hỏa ở quê họ xây một ngôi nhà cao. Bà Hằng nhớ hồi đó chồng bà chỉ cái ngọn cây cao bảo chú kỹ sư thiết kế "Chú mày làm cho tớ phải cao hơn ngọn cây kia" Họ xây cái nhà năm tầng ,hôm dọn đến ở, bà Hằng thấy nó cũng chẳng cao bằng ngọn cây ,mảnh đất nhà chồng ở xa nên cũng chả ai đến mà đo được .
Hai đứa con giờ đã khôn lớn đứa con gái giống mẹ như đúc ,trắng trẻo ,dịu dàng và rất xinh đẹp nó đã tốt nghiệp đại học luật ,đang làm thư ký tòa án cấp tỉnh ,thằng con trai ra nước ngoài học rồi ở lại bên ấy luôn ,đứa con gái vẫn ở lại trong ngôi nhà cũ ngoài phố ,ngôi nhà ở quê to tướng chỉ có hai ông bà lúc nào cũng vắng như chùa bà đanh ,bà chọn căn buồng trên tầng cao nhất có cửa xổ nhìn ra cái cây làm phòng tập thể thao những chiều buồn bà lại lên mở cửa xổ nhìn ra
Có tiếng lịch kịch trong buồng ông lão chồng bà bước vào sau vài cái vươn vai giọng còn ngái ngủ "Chán thằng Brazin quá ,đặt bao nhiêu hy vọng vào nó mà nó lại thua"bà cười ậm ờ cho xong truyện nhưng bụng lại nghĩ "Tận Bra zin thì ảnh hưởng gì tới ông ấy nhỉ"
Y - C
Có gì đâu. Chút bẽ bàng
Duyên xư như chiếc thuyề..
1/. Có ở..
Có lẽ bà Hằng lý tưởng hoá mối tình học..