CÁI CHẾT CỦA THIÊN NGA
Nga ,phải rồi tên cô ấy là Nga, lâu lắm , cỡ độ dăm chục năm, tôi mới gặp lại cô ấy .Giờ em gầy, không, phải nói là tiều tụy quá,.khoác trên người
bộ quần áo bạc phếch rộng thùng thình nom càng thê thảm .Tôi dấn bước đuổi cho kịp, em có ý tránh mặt cố bước nhanh ra phía đầu thôn, hình như em bị bệnh gì đó rất nặng ,chân cố bước nhanh nhưng cứ lê sền sệt từng đoạn ngắn nên không thể di chuyển nhanh được .Đến gần phía sau tôi hét to" Chào bạn "em từ từ quay lại"Ừ chào"Em cười ,vẫn nụ cười ngày xưa, ngây thơ , hồn nhiên, trong sáng ,nụ cười của đức mẹ đồng trinh, ánh mắt em bừng lên như có lửa . Có lẽ đời người sắp đến lúc lụi tàn ngọn lửa ấy bừng lên mãnh liệt nhất .Dấu ấn thời gian không xóa được những nét dịu dàng đôn hậu trên khuôn mặt .Tôi hỏi "Dạo này bạn thế nào"Với dáng e thẹn như một thiếu nữ em cúi nhìn xuống chân trả lời khe khẽ "Mình vẫn thế"Giọng em nhỏ yếu nhẹ như tiếng gió thoảng qua .Tôi hỏi về chồng con em cười chẳng nói gì .Hỏi về gia cảnh em bảo cũng bình thường . Hứng chí tôi trách "Hồi cưới chồng không mời người ta nhá"Mà thực ra khi cưới vợ tôi có mời em đâu, nhưng em cũng chỉ cười .Rồi tôi quay ra chê ông trời cho thời gian trôi đi nhanh quá , làm cho bạn bè bây giờ gặp nhau nhìn ai cũng già, em cũng đồng tình"Ừ chán nhỉ" Rồi tôi xuýt xoa khen nịnh "Bạn vẫn ít nói như ngày xưa nhỉ ,vợ mình mà ít nói thế thì sướng biết bao nhiêu"Truyện trò một lúc thì chia tay.Tôi về nhà còn em lần theo con đường đầu làng về thôn mình .Bẵng một tuần có tin em chết .Tôi không tin nhưng mấy thằng bạn khẳng định chết chôn được 3 hôm rồi ,tôi cố cãi"tao vừa mới gặp, chết sao nhanh thế được"Thằng bạn nguýt tôi một cái"Ông chẳng biết quái gì cả, khổ quá thì nó chết chứ sao"Rồi nó kể giọng đầy vẻ thương hại ."Con bé ngoan quá nên không lấy được chồng ,ông bố nó phong kiến lắm đi làm về là bắt con gái cấm cung chẳng cho đi chơi đâu cả, thế mà nó cũng chịu được mới lạ .Mà gái cấm cung loại làng nhàng như nó có ma nó đến hỏi, thế cho nên ế. Rồi ông cụ bà cụ lần lượt quy tiên phải sống chung với lão anh trai ,lão này cũng gia trưởng giống hệt cha hắn vậy .Vừa rồi có đứa con gái đi lấy chồng chẳng biết sao bị nhà chồng người ta đuổi về ,lão cứ đổ riệt tại ăn phải dớp bà cô nên mới thế, rồi làm túp lều con con ở xó vườn, đuổi hai cô cháu ra đấy ở" .hắn lại tiếp ,"giá như hồi ấy cứ lấy quách cái tay góa vợ ấy có phải bây giờ đỡ khổ không" Tai tôi như ù đi .Ôi bạn tôi ơi .Cô bạn phúc hậu hiền lành dịu dàng và rất ít lời ơi,em khổ vậy ư,nhớ lại câu truyện nói với em hôm ấy tôi cứ muốn tự tát vào mặt mình mấy cái .Thế mới biết đời ta nhiều khi quá vô tâm làm đau người khác mà không biết .Nếu biết thế này...nhưng làm sao mà biết hết được...biết cái này thì lại còn cái kia... .Chiều hôm ấy ,mang thẻ hương đến túp lều nhỏ viếng em gọi là chút tình bạn cũ.Thắp nén hương tôi khấn,cầu cho linh hồn em chóng được xiêu thoát ,một làn gió nhẹ thổi đến vương vấn khói hương làm tôi ngây ngất .Khấn xong ngồi nói truyện với đứa cháu, nó bảo từ hôm sang lễ chùa bên xóm bác về, tối cô cháu ngồi khóc nửa đêm thì cô cháu kêu khó thở đau ngực cháu xoa dầu nhưng không đỡ ,đến sáng thì cô cháu mệt lắm bảo cháu mở hòm sắt của cô lấy cho cô quyển vở trong ấy, rồi cô mở vở lấy quyển xổ tiết kiệm đưa cháu bảo để lo ma chay cho cô,rồi cô lấy từ trong đó một lá thư của ai ấy viết cho cô từ lâu lắm rồi, cô cháu đọc rồi khóc, rồi lại đọc rồi lại khóc không biết bao nhiêu lần ,rồi cô cháu ôm chặt lá thư vào ngực đi luôn, kể đến đây nó bật khóc giọng trách móc"không biết cái con người nào mà tệ bạc thế, thư từ yêu đương thì hay mà chẳng đến thăm cô cháu được một lần"Tôi đâm tò mò"thế cái thư ấy viết như thế nào"Nó chay đến góc bàn thờ rút từ ống hương ra một tờ giấy học trò đã ngả mầu vàng xỉn "Đây này bác xem đi ,cô cháu quý nó lắm nên cháu không dám đốt,để đây thờ cho cô luôn"Tôi cầm tờ giấy mở ra xem bỗng mắt như tối lại, như bị ai bóp vào cổ, chữ tôi viết đây mà, tôi cố nuốt ực cái vật nghèn nghẹn, hít một hơi thật sâu lấy hết bình tĩnh để xuy nghĩ về hoàn cảnh tôi viết lá thư này .Đọc lại thì đây đúng là một lá thư tình . Như có ai khêu gợi ,luồng ký ức vỡ òa trong tôi tràn ra... tràn ra như nước lũ ,quá khứ hiện ra như một cuốn phim .Ngày ấy thành phố mở thêm trường cấp 2_3 ở ngay làng tôi học sinh quanh vùng đều về đây học.Tôi và em đều học lớp 5a, chủ nhiệm lớp là thầy giáo dậy văn, người nghệ an rất nghiêm, tôi lại rất ghét môn văn, đâm kỵ với thầy,giờ văn của thầy, tôi hay nghịch linh tinh,thầy bực ,xếp chỗ tôi ngồi cạnh đứa con gái là em, để cho tôi bớt nghịch .Bây giờ mà được xếp ngồi cạnh con gái thì sướng ,nhưng với chúng tôi hồi ấy ,ở cái tuổi ấy, bị thầy xếp ngồi cạnh con gái là một điều mất giá tồi tệ nhất,suốt ngày nghe chúng nó nhiếc móc"Cái đồ ngồi cạnh con gái"Cay lắm, nên hành sử với em hơi bị dở, nhà trường của ta hồi đó dùng bàn học kiểu của học sinh liên xô, 2 người một bàn.Tôi lấy phấn bảng vạch một phát chia đôi nghế, lấy cái com pa trong cặp ra để sẵn trên bàn, hùng hồn tuyên bố ,nếu em ngồi sang phần ghế của tôi là sẽ bị ăn một phát đâm bằng kim com pa vào đùi ,điều này làm em sợ cứ phải ngồi tít ra mép bàn đằng kia .Nhưng rồi em cũng tìm ra yếu điểm của tôi ngay,là do tính tôi ngồi viết cứ hay bò ra bàn hai tay khuỳnh rất rộng lấn sang rất nhiều phần bàn của em.Thế là em cũng lấy phấn vạch một phát chia đôi bàn,tuyên bố nếu tôi xâm phạm phần bàn của em sẽ bị ăn quật bằng thước kẻ vào cùi chỏ.Tôi chưa đâm được em phát nào thì đã bị ăn mấy thước.Thế rồi ngồi lâu thành quen cái ranh giới bị xóa lúc nào không biết .Bọn trong lớp bắt đầu gán gép hai đứa là vợ chồng . Chúng nó chế ghê lắm ,đến rát cả mặt, thơ ca hò vè đủ kiểu .Tôi phản ứng lại quyết liệt, em thì cứ lờ tịt như không có truyện gì xẩy ra .Có lúc em còn an ủi tôi "kệ chúng nó,mình có dính vào nhau đâu mà sợ,cứ lờ đi là chúng nó phải thôi"Ôi em ơi, em có biết đâu cái bọn con trai ấy chúng nó chây lắm, chúng nó chế chán ở trường, lại đem về nhà, rồi đi chăn trâu chăn bò chúng cũng chế .Tôi có cảm giác mặt lúc nào cũng bì ra như bị ong đốt, sợ đến mức ở trường muốn đứng chỗ nào tôi cũng phải dáo dác quan sát, có bóng dáng em là tôi phải tránh đi chỗ khác .Nhưng vào lớp thì ý thầy là ý trời ,thế rồi mãi cũng thành quen chúng mày chế mặc xác chúng mày. Em tên là Nga chúng nó gọi là Thiên Nga, bàn tôi và em ngồi chúng nó gọi là bàn của đôi Thiên nga .Hai đứa bắt đầu nói truyện với nhau, tôi phát hiện ra em nói truyện rất có duyên, kiểu nói nhẹ nhàng kín đáo rất hay .Không chao chát, búa bổ như mấy con bé cùng thôn với tôi .Ngồi chung bàn với em, tôi cũng rất nhàn .Hồi ấy đất rộng nhà trường giao mỗi lớp trồng mấy luống rau thay giờ lao động, lần lượt từng bàn thay nhau quét lớp, tưới rau .Đến phiên bàn tôi, hôm nào em cũng đi sớm quét dọn tươm tất,tôi mới tới .Tưới rau thì bao giờ em cũng tranh phần nặng nhọc là gánh nước từ hồ xa về, tôi chỉ việc đứng tưới .Mấy thằng nhìn tức nổ mắt nói khích"Con vợ chiều thằng chồng thế" em cười tỉnh khô "Ừ đấy, tớ chiều chồng tớ chứ chiều ai mà sợ" kiểu nói đến tự nhiên của em làm tôi xấu hổ đỏ mặt . Rồi chúng tôi cùng lên lớp 6. Bây giờ thì tôi nhớ ra rồi .lá thư định mệnh ấy là tay tôi viết hồi lớp 6 .trước khi kể về lá thư này, tôi xin kể qua tình cảnh đầu năm học của chúng tôi đã nhé. Lên lớp 6, thầy giáo dậy văn vẫn theo chúng tôi lên làm chủ nhiệm lớp .Buổi học đầu tiên xắp xếp chỗ ngồi tôi đã có ý định tách khỏi em, ngồi chung với bọn con trai, còn em cũng ngồi lẫn với bọn con gái .Nhưng ngàn lần đáng nguyền rủa cái bọn chỉ đứng sau quỷ và ma này ,chúng nó hùa nhau đẩy tôi và em ra ,Đứa nào đến ngồi cạnh tôi là chúng nó đuổi, và em cũng vậy. Cuối cùng trơ khấc ra mình tôi một bàn, mình em một bàn, còn bọn nó có bàn ngồi ba đứa .Thầy chủ nhiệm vào lớp ,đương nhiên tôi và em lại phải ngồi chung như một định mệnh bất khả kháng và lại như năm trước thầy chủ nhiệm soi tôi rất gắt .sau này nhiều lần tôi đã phải cảm ơn ông vì nhờ vậy tôi mới nên người nhưng hồi đấy tôi cay lắm .Tôi thuộc nhóm học sinh không biết sợ môn nào,nói theo kiểu chúng nó là sướng môn nào là môn đó điểm cao ngay, chẳng may bị điểm trung bình chỉ cần nghiền ngẫm một chút hôm sau đến giờ giơ tay xung phong đọc bài, hay phát biểu là lại được điểm cao chót vót .Riêng với môn văn của thầy chủ nhiệm là không chơi kiểu này được, thầy hiểu quá rõ tôi, không bao giờ thầy cho tôi điểm văn trả lời miệng, với tôi thầy chỉ lấy điểm bài viết , mà bài viết của tôi có mấy yếu điểm thầy đã nắm rõ từ hồi còn học lớp 5 .Đó là -viết cẩu thả-chữ quá sấu-sai chính tả - và nhiều khi cả bài văn không có lấy một dấu chấm hay đấu phảy, tôi có cảm tưởng thầy chẳng cần xem bài của tôi cứ thấy tên tôi là thầy phệt cho điểm trung bình to tướng . Rất rất nhiều lần trong giờ văn thầy đưa vở của tôi ra trước lớp tuyên bố"cậu này quá cẩu thả chữ viết rất xấu, sai chính tả be bét,chấm phẩy lung tung liệu mà sửa không có không bao giờ được điểm cao đâu" Cơ mà tôi ham chơi nên mãi không sửa được .Tôi nói hơi nhiều đến môn văn này vì bức thư nó liên quan đến môn văn . Nói thẳng ra em học thuộc loại trung bình nếu không muốn nói là yếu .Nhất là môn văn ,em rất cẩn thận tỷ mỷ, ít sai chính tả chữ viết của em tròn chĩnh,đạc biệt vở của em rất sạch ,nhưng văn của em đọc lên nó thế nào ấy, lần thì thầy phê ý lủng củng ,lần thì thầy phê dùng từ không chính xác và đặc biệt bài văn nào em viết cũng chỉ được một mẩu không hết nổi một trang giấy học trò,nói theo chuyên môn thì bài văn của em ý nghèo nàn thiếu lô gich văn học .Hồi ấy chúng tôi đang học về văn viết thư,trong đề bài làm văn tại lớp thầy ra là" Một lá thư gửi cho người em yêu mến"bài làm trong hai giờ, chép đầu bài lên bảng xong thầy về văn phòng, văn chương chẳng ai copy được của ai mà phải lo. Đề bài quá ngon tôi nghĩ vậy bây giờ chỉ còn tìm cách câu điểm cao của thầy thôi,sau khi tính toán tôi láu cá nghĩ ngay ra nội dung sẽ là viết một lá thư gửi cho1 người bạn ở nghệ an quê thầy Tôi ngoáy một mạch chưa đầy nửa giờ kín 4 trang giấy, trong đó gửi gắm bao nhiêu trân trọng, bao nhiêu sùng bái, bao nhiêu thương mến thương .Viết xong không cần xem lại nhét vào ngăn bàn ,quay sang vẫn thấy em cắn bút tôi bảo "Không làm đi à"Em nhăn nhó ",khó quá làm thế nào hả mình"Tôi bảo viết thư có gì là khó ,bọn con gái chúng mày chẳng viết thư đầy ra rồi"Em đau khổ ra mặt"Tớ thề là tớ chưa viết thư cho ai bao giờ"Nhìn nét mặt của em không cầm lòng được tôi nhận bừa"ờ thôi được tớ gợi ý cho- thế dịnh viết thư cho ai " em tròn mắt "đấy viết như đầu bài ấy, gửi cho người em yêu mến" đến lượt tôi tròn mắt "nhưng mà cụ thể phải là ai mới được chứ"Anh, em chú bác cô gì bạn thân,cụ thể là ai chọn đi . Em lẩm bẩm,"anh em chú bác cô gì ở quanh nhà mình cả, ngày nào chả gặp, người nào cũng cau cau có có, biết viết cái gì"Tôi bảo" thế viết cho bạn thân vậy" em lại bảo"tớ chẳng thân với ai cả chỉ có ấy là bạn thân, lại ngồi lù lù bên cạnh viết thế nào được""Thì phải tưởng tượng ra"Tôi lên giọng kẻ cả thuyết trình"phải tưởng tượng ra một người nào đó mà mình rất yêu mến rồi viết cho người đó"Như mình ấy à"Lúc đó đang mải nghĩ về văn chương chẳng để ý em hỏi theo ý gì tôi ừ đại"Cũng giống như mình viết cho người bạn nghệ an ấy ,có thật đâu tưởng tượng thôi" Ngó ngoáy đầu mấy cái em băn khoăn"Mở đầu thế nào nhỉ-bạn yêu quý-thế có được không"Tôi cáu "thế mà đòi là văn à"em lại nhăn nhó "mình gợi ý đi mở đầu được là tớ làm được ngay"" tôi bảo"Bạn ,được rồi, bạn trai hay bạn gái chọn đi"em thở dài "cần phải rạch ròi vậy sao"Tôi bảo"Cần chứ nó còn liên quan đến nội dung mình viết sau này nữa"em buồn bã "mình thích viết cho bạn trai ,nhưng mà ngượng nhể, thôi chọn bạn gái cho nó tự nhiên nhưng bạn gái viết cho nhau chẳng hay"tôi lại dược dịp diễn thuyết"các bài văn trừ văn tả thực ra đều có thể hư cấu bốc phét bạn gái viết thư cho bạn trai cũng có thể đảo ngược lai thành bạn trai viết cho bạn gái"Mắt em sáng lên"viết thế nhá ""Thì viết đi" chúm môi viết mấy chữ "Em thân yêu"rồi ngẩng lên"thế được chưa"Tôi lắc đầu "viết thư thực thì thế cũng được,nhưng làm văn thì phải bay bổng"Thôi muộn rồi, chép đi tôi đọc cho bà,thế là tôi dọc em chép,toàn lời lẽ câu cú nhặt nhạnh từ các lá thư của ông anh bà chị tôi đọc trộm được rồi rút từ trong tập "những bức thư không gửi" rồi "100 lá thư tình"Đầu cá vá đầu tôm nhưng được chắp nối theo kiểu toán học nên cũng xuôi tai, nhưng tôi vẫn nhắc em, đây là đọc phóng ra thôi chỗ nào ngang , trùng lặp, không hợp lý ,thì cắt đi nhé em ừ ào chăm chú viết .Hết giờ thứ nhất tôi cũng đọc xong cho em chép lá thư tình do tôi bịa ra , mà thú thật ngay sau đấy tôi cũng chẳng nhớ mình đã đọc những gì, xăm xăm định chạy ra đá cầu, bị em túm áo kéo lại" Ấy này chồng ơi cho vợ hỏi cái này đã , giúp nhau thì giúp cho chót đi mà" Tôi nhăn nhó"Còn cái gì nữa" "Cứ bệ nguyên thế này liệu thầy có bảo là tôi nhặt được lá thư của ai đánh rơi chép vào không"Tôi cũng phân vân đành nán ngồi lại với em .Phải nói hồi ấy ít tuổi nên đầu tôi nhanh nhậy và sáng láng lắm .Tôi nghĩ ra cách ngay "Hay là mình làm kiểu thư ngỏ"em bảo "thư ngỏ là thế nào"Tôi bảo"cứ trình bầy như mình nhận được thư của ai đó giờ mang ra đọc cho thầy nghe ví dụ như tôi đang mong thư thì bỗng nhận được thư liền mở ra đọc...đấy đai loại là như thế"em gật gật ừ ừ,thế là tôi tót ra nhoài chơi.Trống vào lớp em vẫn cắm cúi chép từ giấy nháp vào vở ,chẳng còn vướng bận gì tôi rút cuốn truyện mới mượn của thằng bạn ra đọc .Hết giờ lơp phó thu vở nộp cho thầy .Đến giờ trả bài , tôi thấy có ba quyển vở để tách hẳn ở bên cạnh,trong đó có vở của tôi, mừng thâm trong bụng"chắc khá rồi" tôi thấp thỏm chờ thầy vào lớp. Thầy vào nhìn bao quát một lượt rồi rút quyển vở cạnh vở tôi ra mở xòe trước mọi người hóm hỉnh "Văn lớp 6 này" cả bài văn được khoảng mười dòng cả lớp cười ầm, tôi cũng cười nhưng bụng bắt đầu thấy hơi lo lo, chỉ mặt cậu học sinh lớn tuổi cuối lớp thầy bảo"Chưa viết thư cho ai bao giờ hay sao mà không rặn nổi câu nào ra hồn thế hử,về làm lại cuối tuần nộp tôi"Em ngồi xuýt xoa"May quá không có mình thì tớ giống thế rồi"Rồi thầy rút quyển thứ hai "còn cậu này nữa -kính gửi em yêu quý này, mà kính gì ít thế tôi đếm chưa được 12 dòng,cả bọn lại cười tôi chỉ còn gượng gạo .Rồi,bây giờ đến mình đây tôi lẩm nhẩm khấn thầm mong qua kiếp nạn, cầm quyển vở để trước mặt tôi thầy bảo"Tôi cho cậu mang về đếm được bao nhiêu dấu chấm dấu phẩy tôi cho cậu ngần ấy điểm"Chúng nó lại cười ,tôi cúi gầm mặt vì ngượng, em không cười điều này làm tôi cứ ơn em mãi .Nói thật,tôi ngượng với thầy ,với chúng nó thì ít ngượng với em thì nhiều,vừa làm như thánh tướng bây giờ lòi mặt bại binh, rồi tôi cũng lo sang em không biết nghe tôi gà bài phen này được mấy điểm.Chắc em cũng lo, tôi thấy đầu em cúi xuống nhưng mắt vẫn lấm lét nhìn lên chồng vở ,rồi thầy nhận xét tình hình bài vở của cả lớp ai tiến bộ nhiều ai tiến ít, bài hay bài dở ,Cuối cùng thầy chậm rãi nói bây giờ chúng ta cùng xem một sự tiến bộ vượt bậc ,thầy rút từ cặp của thầy ra một quyển vở thoáng nhìn tôi nhận ra ngay vở của em, có lẽ em cũng nhận ra nên len lén nhìn tôi .Ối đời ơi sao đời lại trớ trêu như vậy,nỗi niềm gen tức thì ít tủi thân thì nhiều ấn gục đầu tôi xuống .Tiếng thầy nhận xét nghe xa văng vẳng,thầy khen em chữ đẹp, thầy khen em giữ vở sạch sẽ ,thầy khen em làm bài cẩn thận ,rồi ý tứ chau chuốt ,rồi lời văn bóng bẩy ,rồi trình bầy gọn gàng ,vậy đấy bao nhiêu cái tốt cái đẹp vào hết người ta ,còn lại cho tôi chỉ còn là một đống đen thui .Tôi nghe đến câu kết cuối của thày là "Bài này chưa phải thật xuất xắc nhưng để động viên em Nga thầy vấn cho điểm cao nhất"Tai tôi ong ra chẳng nghe được câu gì nữa. Đích thân thầy đưa quyển vở đến trước mặt em .Khi thầy quay lên chẳng biết nghĩ sao tôi vùng lên chộp quyển vở của em,em giằng lại được, vừa đúng lúc thầy quay xuống, thầy chỉ mặt tôi hỏi"Cậu kia làm gì vậy"tôi ấp úng "Thưa thầy em mượn bạn bài văn xem ạ"Thầy gật gù "Đúng, cậu cần xem kỹ mà học tập bạn, xem câu cú của người ta thế nào xem người ta chấm phẩy như thế nào.Cậu hãy chép 5 lần bài tập làm văn của bạn Nga giờ văn sau nộp tôi, nhớ không được sai một dấu phẩy"Có ai trong cảnh của tôi không ,bày đặt cho người ta lắm vào sui người ta viết cho dài vào bây giờ tay đâu mà chép phạt. Họa vô đơn chí ,răng cắn phải lưỡi còn kêu ai ,đau quá tôi cúi gằm mặt, em nhìn tôi trân trân chẳng nói câu gì .Lệnh thầy là sấm xét .Giờ ra chơi hôm ấy tôi đành nuốt hận mượn vở em để chép phạt .Biết tính thầy, tôi cố lên gân cốt viết thật cẩn thận,thế cho nên mới được 2 bản thì tay tôi đã rã rời .Đến bản thứ ba tôi bắt đầu ăn bớt ,tôi không chép phần dẫn dắt của em nữa vì nghĩ chắc thầy cũng chỉ xem mấy tờ đầu thôi .Cái phần đó như thế này :"Em,đứa con gái quê nghèo lắm .Quanh nhà toàn tre với trúc, ra đồng làm việc hay đi học về chỉ thui thủi một mình, chẳng chơi được với ai .Không biết từ bao giờ, em cứ mơ nhận được thư của người ấy,người em yêu quý nhất .Có phải bởi bụt thương cô tấm cô đơn mà hôm nay anh ấy đã gửi cho em một lá thư với bao tâm tình cháy bỏng ,tim em thổn thức nhưng em không khóc em chỉ muốn reo to lên,đọc to lá thư ấy lên để thầy và các bạn trong lớp cùng nghe"sau đó là bức thư tôi đọc cho em chép cũng được em sửa đôi chút nên đọc lên cũng thấy hay hay .Chép được bản thứ ba thì vừa hết giờ ra chơi cũng là lúc tay tôi rã rời .Lạ thế đấy ,đá bóng tôi có thể chạy xuốt buổi ,đi chơi rông tôi có thể đi cả ngày, thế mà ngồi viết chỉ một tí là đã chóng mặt hoa mắt .Vào lớp thấy tôi ngồi ôm tay em thẽ thọt"Chồng ơi đưa về vợ viết hộ" đang bực vẫn phải phì cười tôi bảo "Lộ mất,thầy biết ngay"em nghiêm mặt"không sợ tớ viết tay trái cũng gần giống chữ mình đưa các bản mình viết đây tớ bắt chước thầy không nhận ra đâu"Cũng chẳng còn biết trông cậy chỗ nào, tôi đành đưa cả ba bản tôi đã viết, cùng quyển vở văn của em, để em mang về viết hộ.Hôm sau em đưa tôi đủ 5 bản ba bản em viết hai bản tôi viết còn bản tôi viết ăn bớt em giữ lại ,tôi cũng chẳng để tâm. Tôi nộp phạt chót lọt, có khi thầy cũng chẳng thèm xem .Nghĩa cử cao cả chia ngọt sẻ bùi của em ,không chỉ bình thường quan hệ mà còn kéo chúng tôi xích lại gần nhau ,em hay trêu đùa tôi, và tôi cũng hay trêu đùa lại em, nhiều khi tôi cảm thấy ngồi bên em thú vị hơn ngồi bên mấy thằng bạn trai, có lẽ em cũng cảm thấy vậy.Việc này khiến chúng tôi hào hứng và say mê học hơn,qua lớp 6 rồi lên lớp 7 tôi và em vẫn ngồi bên nhau, sự chế riễu của bọn bạn không còn ý nghĩa gì nữa,thành tích học của chúng tôi ngày một tốt lên .Hết năm học tôi và em đều dược nhận giấy khen của nhà trường.Năm sau lên cấp ba không thấy em đi học nữa mấy đứa cùng thôn với em nó bảo,gia đình em không cho em đi học,họ bảo con gái học thế là đủ,ở nhà chờ lấy chồng .Tôi cứ nghĩ sự việc sẽ diễn ra như vậy.Chẳng còn nhớ đến em nữa, cứ học lên ,đi bộ đội ,đi làm rồi về ,trong buổi chiều đó gặp em ,Ai ngờ lại là lần cuối .Trên đường đi viếng em trở về tôi cứ thắc mắc .Em giữ lại lá thư ấy làm gì nhỉ, mà sao em quý nó thế, thậm chí đến lúc chết vẫn còn ôm nó,hay là vì nó là bài văn được điểm cao nhất của em chả phải ,già rồi ai còn nhớ đến điểm số làm gì nữa .Hay là em muốn lưu lại chút kỷ niệm thời học trò,chả phải muốn lưu giữ thiếu gì thứ sách vở cặp bút bao nhiêu thứ bền đẹp khác. Hay là...hay là gì nữa đây, trời ơi sao lắm hay là thế không biết . Nhưng nguyên nhân gây nên cái chết của em thì tôi biết . Tại thầy phạt tôi. Thầy ơi giá thầy đừng phạt bắt em chép 5 lần bài văn ấy thì bây giờ học trò của thầy không phải ra đi sớm thế này...
- Y - C -
bộ quần áo bạc phếch rộng thùng thình nom càng thê thảm .Tôi dấn bước đuổi cho kịp, em có ý tránh mặt cố bước nhanh ra phía đầu thôn, hình như em bị bệnh gì đó rất nặng ,chân cố bước nhanh nhưng cứ lê sền sệt từng đoạn ngắn nên không thể di chuyển nhanh được .Đến gần phía sau tôi hét to" Chào bạn "em từ từ quay lại"Ừ chào"Em cười ,vẫn nụ cười ngày xưa, ngây thơ , hồn nhiên, trong sáng ,nụ cười của đức mẹ đồng trinh, ánh mắt em bừng lên như có lửa . Có lẽ đời người sắp đến lúc lụi tàn ngọn lửa ấy bừng lên mãnh liệt nhất .Dấu ấn thời gian không xóa được những nét dịu dàng đôn hậu trên khuôn mặt .Tôi hỏi "Dạo này bạn thế nào"Với dáng e thẹn như một thiếu nữ em cúi nhìn xuống chân trả lời khe khẽ "Mình vẫn thế"Giọng em nhỏ yếu nhẹ như tiếng gió thoảng qua .Tôi hỏi về chồng con em cười chẳng nói gì .Hỏi về gia cảnh em bảo cũng bình thường . Hứng chí tôi trách "Hồi cưới chồng không mời người ta nhá"Mà thực ra khi cưới vợ tôi có mời em đâu, nhưng em cũng chỉ cười .Rồi tôi quay ra chê ông trời cho thời gian trôi đi nhanh quá , làm cho bạn bè bây giờ gặp nhau nhìn ai cũng già, em cũng đồng tình"Ừ chán nhỉ" Rồi tôi xuýt xoa khen nịnh "Bạn vẫn ít nói như ngày xưa nhỉ ,vợ mình mà ít nói thế thì sướng biết bao nhiêu"Truyện trò một lúc thì chia tay.Tôi về nhà còn em lần theo con đường đầu làng về thôn mình .Bẵng một tuần có tin em chết .Tôi không tin nhưng mấy thằng bạn khẳng định chết chôn được 3 hôm rồi ,tôi cố cãi"tao vừa mới gặp, chết sao nhanh thế được"Thằng bạn nguýt tôi một cái"Ông chẳng biết quái gì cả, khổ quá thì nó chết chứ sao"Rồi nó kể giọng đầy vẻ thương hại ."Con bé ngoan quá nên không lấy được chồng ,ông bố nó phong kiến lắm đi làm về là bắt con gái cấm cung chẳng cho đi chơi đâu cả, thế mà nó cũng chịu được mới lạ .Mà gái cấm cung loại làng nhàng như nó có ma nó đến hỏi, thế cho nên ế. Rồi ông cụ bà cụ lần lượt quy tiên phải sống chung với lão anh trai ,lão này cũng gia trưởng giống hệt cha hắn vậy .Vừa rồi có đứa con gái đi lấy chồng chẳng biết sao bị nhà chồng người ta đuổi về ,lão cứ đổ riệt tại ăn phải dớp bà cô nên mới thế, rồi làm túp lều con con ở xó vườn, đuổi hai cô cháu ra đấy ở" .hắn lại tiếp ,"giá như hồi ấy cứ lấy quách cái tay góa vợ ấy có phải bây giờ đỡ khổ không" Tai tôi như ù đi .Ôi bạn tôi ơi .Cô bạn phúc hậu hiền lành dịu dàng và rất ít lời ơi,em khổ vậy ư,nhớ lại câu truyện nói với em hôm ấy tôi cứ muốn tự tát vào mặt mình mấy cái .Thế mới biết đời ta nhiều khi quá vô tâm làm đau người khác mà không biết .Nếu biết thế này...nhưng làm sao mà biết hết được...biết cái này thì lại còn cái kia... .Chiều hôm ấy ,mang thẻ hương đến túp lều nhỏ viếng em gọi là chút tình bạn cũ.Thắp nén hương tôi khấn,cầu cho linh hồn em chóng được xiêu thoát ,một làn gió nhẹ thổi đến vương vấn khói hương làm tôi ngây ngất .Khấn xong ngồi nói truyện với đứa cháu, nó bảo từ hôm sang lễ chùa bên xóm bác về, tối cô cháu ngồi khóc nửa đêm thì cô cháu kêu khó thở đau ngực cháu xoa dầu nhưng không đỡ ,đến sáng thì cô cháu mệt lắm bảo cháu mở hòm sắt của cô lấy cho cô quyển vở trong ấy, rồi cô mở vở lấy quyển xổ tiết kiệm đưa cháu bảo để lo ma chay cho cô,rồi cô lấy từ trong đó một lá thư của ai ấy viết cho cô từ lâu lắm rồi, cô cháu đọc rồi khóc, rồi lại đọc rồi lại khóc không biết bao nhiêu lần ,rồi cô cháu ôm chặt lá thư vào ngực đi luôn, kể đến đây nó bật khóc giọng trách móc"không biết cái con người nào mà tệ bạc thế, thư từ yêu đương thì hay mà chẳng đến thăm cô cháu được một lần"Tôi đâm tò mò"thế cái thư ấy viết như thế nào"Nó chay đến góc bàn thờ rút từ ống hương ra một tờ giấy học trò đã ngả mầu vàng xỉn "Đây này bác xem đi ,cô cháu quý nó lắm nên cháu không dám đốt,để đây thờ cho cô luôn"Tôi cầm tờ giấy mở ra xem bỗng mắt như tối lại, như bị ai bóp vào cổ, chữ tôi viết đây mà, tôi cố nuốt ực cái vật nghèn nghẹn, hít một hơi thật sâu lấy hết bình tĩnh để xuy nghĩ về hoàn cảnh tôi viết lá thư này .Đọc lại thì đây đúng là một lá thư tình . Như có ai khêu gợi ,luồng ký ức vỡ òa trong tôi tràn ra... tràn ra như nước lũ ,quá khứ hiện ra như một cuốn phim .Ngày ấy thành phố mở thêm trường cấp 2_3 ở ngay làng tôi học sinh quanh vùng đều về đây học.Tôi và em đều học lớp 5a, chủ nhiệm lớp là thầy giáo dậy văn, người nghệ an rất nghiêm, tôi lại rất ghét môn văn, đâm kỵ với thầy,giờ văn của thầy, tôi hay nghịch linh tinh,thầy bực ,xếp chỗ tôi ngồi cạnh đứa con gái là em, để cho tôi bớt nghịch .Bây giờ mà được xếp ngồi cạnh con gái thì sướng ,nhưng với chúng tôi hồi ấy ,ở cái tuổi ấy, bị thầy xếp ngồi cạnh con gái là một điều mất giá tồi tệ nhất,suốt ngày nghe chúng nó nhiếc móc"Cái đồ ngồi cạnh con gái"Cay lắm, nên hành sử với em hơi bị dở, nhà trường của ta hồi đó dùng bàn học kiểu của học sinh liên xô, 2 người một bàn.Tôi lấy phấn bảng vạch một phát chia đôi nghế, lấy cái com pa trong cặp ra để sẵn trên bàn, hùng hồn tuyên bố ,nếu em ngồi sang phần ghế của tôi là sẽ bị ăn một phát đâm bằng kim com pa vào đùi ,điều này làm em sợ cứ phải ngồi tít ra mép bàn đằng kia .Nhưng rồi em cũng tìm ra yếu điểm của tôi ngay,là do tính tôi ngồi viết cứ hay bò ra bàn hai tay khuỳnh rất rộng lấn sang rất nhiều phần bàn của em.Thế là em cũng lấy phấn vạch một phát chia đôi bàn,tuyên bố nếu tôi xâm phạm phần bàn của em sẽ bị ăn quật bằng thước kẻ vào cùi chỏ.Tôi chưa đâm được em phát nào thì đã bị ăn mấy thước.Thế rồi ngồi lâu thành quen cái ranh giới bị xóa lúc nào không biết .Bọn trong lớp bắt đầu gán gép hai đứa là vợ chồng . Chúng nó chế ghê lắm ,đến rát cả mặt, thơ ca hò vè đủ kiểu .Tôi phản ứng lại quyết liệt, em thì cứ lờ tịt như không có truyện gì xẩy ra .Có lúc em còn an ủi tôi "kệ chúng nó,mình có dính vào nhau đâu mà sợ,cứ lờ đi là chúng nó phải thôi"Ôi em ơi, em có biết đâu cái bọn con trai ấy chúng nó chây lắm, chúng nó chế chán ở trường, lại đem về nhà, rồi đi chăn trâu chăn bò chúng cũng chế .Tôi có cảm giác mặt lúc nào cũng bì ra như bị ong đốt, sợ đến mức ở trường muốn đứng chỗ nào tôi cũng phải dáo dác quan sát, có bóng dáng em là tôi phải tránh đi chỗ khác .Nhưng vào lớp thì ý thầy là ý trời ,thế rồi mãi cũng thành quen chúng mày chế mặc xác chúng mày. Em tên là Nga chúng nó gọi là Thiên Nga, bàn tôi và em ngồi chúng nó gọi là bàn của đôi Thiên nga .Hai đứa bắt đầu nói truyện với nhau, tôi phát hiện ra em nói truyện rất có duyên, kiểu nói nhẹ nhàng kín đáo rất hay .Không chao chát, búa bổ như mấy con bé cùng thôn với tôi .Ngồi chung bàn với em, tôi cũng rất nhàn .Hồi ấy đất rộng nhà trường giao mỗi lớp trồng mấy luống rau thay giờ lao động, lần lượt từng bàn thay nhau quét lớp, tưới rau .Đến phiên bàn tôi, hôm nào em cũng đi sớm quét dọn tươm tất,tôi mới tới .Tưới rau thì bao giờ em cũng tranh phần nặng nhọc là gánh nước từ hồ xa về, tôi chỉ việc đứng tưới .Mấy thằng nhìn tức nổ mắt nói khích"Con vợ chiều thằng chồng thế" em cười tỉnh khô "Ừ đấy, tớ chiều chồng tớ chứ chiều ai mà sợ" kiểu nói đến tự nhiên của em làm tôi xấu hổ đỏ mặt . Rồi chúng tôi cùng lên lớp 6. Bây giờ thì tôi nhớ ra rồi .lá thư định mệnh ấy là tay tôi viết hồi lớp 6 .trước khi kể về lá thư này, tôi xin kể qua tình cảnh đầu năm học của chúng tôi đã nhé. Lên lớp 6, thầy giáo dậy văn vẫn theo chúng tôi lên làm chủ nhiệm lớp .Buổi học đầu tiên xắp xếp chỗ ngồi tôi đã có ý định tách khỏi em, ngồi chung với bọn con trai, còn em cũng ngồi lẫn với bọn con gái .Nhưng ngàn lần đáng nguyền rủa cái bọn chỉ đứng sau quỷ và ma này ,chúng nó hùa nhau đẩy tôi và em ra ,Đứa nào đến ngồi cạnh tôi là chúng nó đuổi, và em cũng vậy. Cuối cùng trơ khấc ra mình tôi một bàn, mình em một bàn, còn bọn nó có bàn ngồi ba đứa .Thầy chủ nhiệm vào lớp ,đương nhiên tôi và em lại phải ngồi chung như một định mệnh bất khả kháng và lại như năm trước thầy chủ nhiệm soi tôi rất gắt .sau này nhiều lần tôi đã phải cảm ơn ông vì nhờ vậy tôi mới nên người nhưng hồi đấy tôi cay lắm .Tôi thuộc nhóm học sinh không biết sợ môn nào,nói theo kiểu chúng nó là sướng môn nào là môn đó điểm cao ngay, chẳng may bị điểm trung bình chỉ cần nghiền ngẫm một chút hôm sau đến giờ giơ tay xung phong đọc bài, hay phát biểu là lại được điểm cao chót vót .Riêng với môn văn của thầy chủ nhiệm là không chơi kiểu này được, thầy hiểu quá rõ tôi, không bao giờ thầy cho tôi điểm văn trả lời miệng, với tôi thầy chỉ lấy điểm bài viết , mà bài viết của tôi có mấy yếu điểm thầy đã nắm rõ từ hồi còn học lớp 5 .Đó là -viết cẩu thả-chữ quá sấu-sai chính tả - và nhiều khi cả bài văn không có lấy một dấu chấm hay đấu phảy, tôi có cảm tưởng thầy chẳng cần xem bài của tôi cứ thấy tên tôi là thầy phệt cho điểm trung bình to tướng . Rất rất nhiều lần trong giờ văn thầy đưa vở của tôi ra trước lớp tuyên bố"cậu này quá cẩu thả chữ viết rất xấu, sai chính tả be bét,chấm phẩy lung tung liệu mà sửa không có không bao giờ được điểm cao đâu" Cơ mà tôi ham chơi nên mãi không sửa được .Tôi nói hơi nhiều đến môn văn này vì bức thư nó liên quan đến môn văn . Nói thẳng ra em học thuộc loại trung bình nếu không muốn nói là yếu .Nhất là môn văn ,em rất cẩn thận tỷ mỷ, ít sai chính tả chữ viết của em tròn chĩnh,đạc biệt vở của em rất sạch ,nhưng văn của em đọc lên nó thế nào ấy, lần thì thầy phê ý lủng củng ,lần thì thầy phê dùng từ không chính xác và đặc biệt bài văn nào em viết cũng chỉ được một mẩu không hết nổi một trang giấy học trò,nói theo chuyên môn thì bài văn của em ý nghèo nàn thiếu lô gich văn học .Hồi ấy chúng tôi đang học về văn viết thư,trong đề bài làm văn tại lớp thầy ra là" Một lá thư gửi cho người em yêu mến"bài làm trong hai giờ, chép đầu bài lên bảng xong thầy về văn phòng, văn chương chẳng ai copy được của ai mà phải lo. Đề bài quá ngon tôi nghĩ vậy bây giờ chỉ còn tìm cách câu điểm cao của thầy thôi,sau khi tính toán tôi láu cá nghĩ ngay ra nội dung sẽ là viết một lá thư gửi cho1 người bạn ở nghệ an quê thầy Tôi ngoáy một mạch chưa đầy nửa giờ kín 4 trang giấy, trong đó gửi gắm bao nhiêu trân trọng, bao nhiêu sùng bái, bao nhiêu thương mến thương .Viết xong không cần xem lại nhét vào ngăn bàn ,quay sang vẫn thấy em cắn bút tôi bảo "Không làm đi à"Em nhăn nhó ",khó quá làm thế nào hả mình"Tôi bảo viết thư có gì là khó ,bọn con gái chúng mày chẳng viết thư đầy ra rồi"Em đau khổ ra mặt"Tớ thề là tớ chưa viết thư cho ai bao giờ"Nhìn nét mặt của em không cầm lòng được tôi nhận bừa"ờ thôi được tớ gợi ý cho- thế dịnh viết thư cho ai " em tròn mắt "đấy viết như đầu bài ấy, gửi cho người em yêu mến" đến lượt tôi tròn mắt "nhưng mà cụ thể phải là ai mới được chứ"Anh, em chú bác cô gì bạn thân,cụ thể là ai chọn đi . Em lẩm bẩm,"anh em chú bác cô gì ở quanh nhà mình cả, ngày nào chả gặp, người nào cũng cau cau có có, biết viết cái gì"Tôi bảo" thế viết cho bạn thân vậy" em lại bảo"tớ chẳng thân với ai cả chỉ có ấy là bạn thân, lại ngồi lù lù bên cạnh viết thế nào được""Thì phải tưởng tượng ra"Tôi lên giọng kẻ cả thuyết trình"phải tưởng tượng ra một người nào đó mà mình rất yêu mến rồi viết cho người đó"Như mình ấy à"Lúc đó đang mải nghĩ về văn chương chẳng để ý em hỏi theo ý gì tôi ừ đại"Cũng giống như mình viết cho người bạn nghệ an ấy ,có thật đâu tưởng tượng thôi" Ngó ngoáy đầu mấy cái em băn khoăn"Mở đầu thế nào nhỉ-bạn yêu quý-thế có được không"Tôi cáu "thế mà đòi là văn à"em lại nhăn nhó "mình gợi ý đi mở đầu được là tớ làm được ngay"" tôi bảo"Bạn ,được rồi, bạn trai hay bạn gái chọn đi"em thở dài "cần phải rạch ròi vậy sao"Tôi bảo"Cần chứ nó còn liên quan đến nội dung mình viết sau này nữa"em buồn bã "mình thích viết cho bạn trai ,nhưng mà ngượng nhể, thôi chọn bạn gái cho nó tự nhiên nhưng bạn gái viết cho nhau chẳng hay"tôi lại dược dịp diễn thuyết"các bài văn trừ văn tả thực ra đều có thể hư cấu bốc phét bạn gái viết thư cho bạn trai cũng có thể đảo ngược lai thành bạn trai viết cho bạn gái"Mắt em sáng lên"viết thế nhá ""Thì viết đi" chúm môi viết mấy chữ "Em thân yêu"rồi ngẩng lên"thế được chưa"Tôi lắc đầu "viết thư thực thì thế cũng được,nhưng làm văn thì phải bay bổng"Thôi muộn rồi, chép đi tôi đọc cho bà,thế là tôi dọc em chép,toàn lời lẽ câu cú nhặt nhạnh từ các lá thư của ông anh bà chị tôi đọc trộm được rồi rút từ trong tập "những bức thư không gửi" rồi "100 lá thư tình"Đầu cá vá đầu tôm nhưng được chắp nối theo kiểu toán học nên cũng xuôi tai, nhưng tôi vẫn nhắc em, đây là đọc phóng ra thôi chỗ nào ngang , trùng lặp, không hợp lý ,thì cắt đi nhé em ừ ào chăm chú viết .Hết giờ thứ nhất tôi cũng đọc xong cho em chép lá thư tình do tôi bịa ra , mà thú thật ngay sau đấy tôi cũng chẳng nhớ mình đã đọc những gì, xăm xăm định chạy ra đá cầu, bị em túm áo kéo lại" Ấy này chồng ơi cho vợ hỏi cái này đã , giúp nhau thì giúp cho chót đi mà" Tôi nhăn nhó"Còn cái gì nữa" "Cứ bệ nguyên thế này liệu thầy có bảo là tôi nhặt được lá thư của ai đánh rơi chép vào không"Tôi cũng phân vân đành nán ngồi lại với em .Phải nói hồi ấy ít tuổi nên đầu tôi nhanh nhậy và sáng láng lắm .Tôi nghĩ ra cách ngay "Hay là mình làm kiểu thư ngỏ"em bảo "thư ngỏ là thế nào"Tôi bảo"cứ trình bầy như mình nhận được thư của ai đó giờ mang ra đọc cho thầy nghe ví dụ như tôi đang mong thư thì bỗng nhận được thư liền mở ra đọc...đấy đai loại là như thế"em gật gật ừ ừ,thế là tôi tót ra nhoài chơi.Trống vào lớp em vẫn cắm cúi chép từ giấy nháp vào vở ,chẳng còn vướng bận gì tôi rút cuốn truyện mới mượn của thằng bạn ra đọc .Hết giờ lơp phó thu vở nộp cho thầy .Đến giờ trả bài , tôi thấy có ba quyển vở để tách hẳn ở bên cạnh,trong đó có vở của tôi, mừng thâm trong bụng"chắc khá rồi" tôi thấp thỏm chờ thầy vào lớp. Thầy vào nhìn bao quát một lượt rồi rút quyển vở cạnh vở tôi ra mở xòe trước mọi người hóm hỉnh "Văn lớp 6 này" cả bài văn được khoảng mười dòng cả lớp cười ầm, tôi cũng cười nhưng bụng bắt đầu thấy hơi lo lo, chỉ mặt cậu học sinh lớn tuổi cuối lớp thầy bảo"Chưa viết thư cho ai bao giờ hay sao mà không rặn nổi câu nào ra hồn thế hử,về làm lại cuối tuần nộp tôi"Em ngồi xuýt xoa"May quá không có mình thì tớ giống thế rồi"Rồi thầy rút quyển thứ hai "còn cậu này nữa -kính gửi em yêu quý này, mà kính gì ít thế tôi đếm chưa được 12 dòng,cả bọn lại cười tôi chỉ còn gượng gạo .Rồi,bây giờ đến mình đây tôi lẩm nhẩm khấn thầm mong qua kiếp nạn, cầm quyển vở để trước mặt tôi thầy bảo"Tôi cho cậu mang về đếm được bao nhiêu dấu chấm dấu phẩy tôi cho cậu ngần ấy điểm"Chúng nó lại cười ,tôi cúi gầm mặt vì ngượng, em không cười điều này làm tôi cứ ơn em mãi .Nói thật,tôi ngượng với thầy ,với chúng nó thì ít ngượng với em thì nhiều,vừa làm như thánh tướng bây giờ lòi mặt bại binh, rồi tôi cũng lo sang em không biết nghe tôi gà bài phen này được mấy điểm.Chắc em cũng lo, tôi thấy đầu em cúi xuống nhưng mắt vẫn lấm lét nhìn lên chồng vở ,rồi thầy nhận xét tình hình bài vở của cả lớp ai tiến bộ nhiều ai tiến ít, bài hay bài dở ,Cuối cùng thầy chậm rãi nói bây giờ chúng ta cùng xem một sự tiến bộ vượt bậc ,thầy rút từ cặp của thầy ra một quyển vở thoáng nhìn tôi nhận ra ngay vở của em, có lẽ em cũng nhận ra nên len lén nhìn tôi .Ối đời ơi sao đời lại trớ trêu như vậy,nỗi niềm gen tức thì ít tủi thân thì nhiều ấn gục đầu tôi xuống .Tiếng thầy nhận xét nghe xa văng vẳng,thầy khen em chữ đẹp, thầy khen em giữ vở sạch sẽ ,thầy khen em làm bài cẩn thận ,rồi ý tứ chau chuốt ,rồi lời văn bóng bẩy ,rồi trình bầy gọn gàng ,vậy đấy bao nhiêu cái tốt cái đẹp vào hết người ta ,còn lại cho tôi chỉ còn là một đống đen thui .Tôi nghe đến câu kết cuối của thày là "Bài này chưa phải thật xuất xắc nhưng để động viên em Nga thầy vấn cho điểm cao nhất"Tai tôi ong ra chẳng nghe được câu gì nữa. Đích thân thầy đưa quyển vở đến trước mặt em .Khi thầy quay lên chẳng biết nghĩ sao tôi vùng lên chộp quyển vở của em,em giằng lại được, vừa đúng lúc thầy quay xuống, thầy chỉ mặt tôi hỏi"Cậu kia làm gì vậy"tôi ấp úng "Thưa thầy em mượn bạn bài văn xem ạ"Thầy gật gù "Đúng, cậu cần xem kỹ mà học tập bạn, xem câu cú của người ta thế nào xem người ta chấm phẩy như thế nào.Cậu hãy chép 5 lần bài tập làm văn của bạn Nga giờ văn sau nộp tôi, nhớ không được sai một dấu phẩy"Có ai trong cảnh của tôi không ,bày đặt cho người ta lắm vào sui người ta viết cho dài vào bây giờ tay đâu mà chép phạt. Họa vô đơn chí ,răng cắn phải lưỡi còn kêu ai ,đau quá tôi cúi gằm mặt, em nhìn tôi trân trân chẳng nói câu gì .Lệnh thầy là sấm xét .Giờ ra chơi hôm ấy tôi đành nuốt hận mượn vở em để chép phạt .Biết tính thầy, tôi cố lên gân cốt viết thật cẩn thận,thế cho nên mới được 2 bản thì tay tôi đã rã rời .Đến bản thứ ba tôi bắt đầu ăn bớt ,tôi không chép phần dẫn dắt của em nữa vì nghĩ chắc thầy cũng chỉ xem mấy tờ đầu thôi .Cái phần đó như thế này :"Em,đứa con gái quê nghèo lắm .Quanh nhà toàn tre với trúc, ra đồng làm việc hay đi học về chỉ thui thủi một mình, chẳng chơi được với ai .Không biết từ bao giờ, em cứ mơ nhận được thư của người ấy,người em yêu quý nhất .Có phải bởi bụt thương cô tấm cô đơn mà hôm nay anh ấy đã gửi cho em một lá thư với bao tâm tình cháy bỏng ,tim em thổn thức nhưng em không khóc em chỉ muốn reo to lên,đọc to lá thư ấy lên để thầy và các bạn trong lớp cùng nghe"sau đó là bức thư tôi đọc cho em chép cũng được em sửa đôi chút nên đọc lên cũng thấy hay hay .Chép được bản thứ ba thì vừa hết giờ ra chơi cũng là lúc tay tôi rã rời .Lạ thế đấy ,đá bóng tôi có thể chạy xuốt buổi ,đi chơi rông tôi có thể đi cả ngày, thế mà ngồi viết chỉ một tí là đã chóng mặt hoa mắt .Vào lớp thấy tôi ngồi ôm tay em thẽ thọt"Chồng ơi đưa về vợ viết hộ" đang bực vẫn phải phì cười tôi bảo "Lộ mất,thầy biết ngay"em nghiêm mặt"không sợ tớ viết tay trái cũng gần giống chữ mình đưa các bản mình viết đây tớ bắt chước thầy không nhận ra đâu"Cũng chẳng còn biết trông cậy chỗ nào, tôi đành đưa cả ba bản tôi đã viết, cùng quyển vở văn của em, để em mang về viết hộ.Hôm sau em đưa tôi đủ 5 bản ba bản em viết hai bản tôi viết còn bản tôi viết ăn bớt em giữ lại ,tôi cũng chẳng để tâm. Tôi nộp phạt chót lọt, có khi thầy cũng chẳng thèm xem .Nghĩa cử cao cả chia ngọt sẻ bùi của em ,không chỉ bình thường quan hệ mà còn kéo chúng tôi xích lại gần nhau ,em hay trêu đùa tôi, và tôi cũng hay trêu đùa lại em, nhiều khi tôi cảm thấy ngồi bên em thú vị hơn ngồi bên mấy thằng bạn trai, có lẽ em cũng cảm thấy vậy.Việc này khiến chúng tôi hào hứng và say mê học hơn,qua lớp 6 rồi lên lớp 7 tôi và em vẫn ngồi bên nhau, sự chế riễu của bọn bạn không còn ý nghĩa gì nữa,thành tích học của chúng tôi ngày một tốt lên .Hết năm học tôi và em đều dược nhận giấy khen của nhà trường.Năm sau lên cấp ba không thấy em đi học nữa mấy đứa cùng thôn với em nó bảo,gia đình em không cho em đi học,họ bảo con gái học thế là đủ,ở nhà chờ lấy chồng .Tôi cứ nghĩ sự việc sẽ diễn ra như vậy.Chẳng còn nhớ đến em nữa, cứ học lên ,đi bộ đội ,đi làm rồi về ,trong buổi chiều đó gặp em ,Ai ngờ lại là lần cuối .Trên đường đi viếng em trở về tôi cứ thắc mắc .Em giữ lại lá thư ấy làm gì nhỉ, mà sao em quý nó thế, thậm chí đến lúc chết vẫn còn ôm nó,hay là vì nó là bài văn được điểm cao nhất của em chả phải ,già rồi ai còn nhớ đến điểm số làm gì nữa .Hay là em muốn lưu lại chút kỷ niệm thời học trò,chả phải muốn lưu giữ thiếu gì thứ sách vở cặp bút bao nhiêu thứ bền đẹp khác. Hay là...hay là gì nữa đây, trời ơi sao lắm hay là thế không biết . Nhưng nguyên nhân gây nên cái chết của em thì tôi biết . Tại thầy phạt tôi. Thầy ơi giá thầy đừng phạt bắt em chép 5 lần bài văn ấy thì bây giờ học trò của thầy không phải ra đi sớm thế này...
- Y - C -
- Bạn yen chi ơi! Rất cảm ơn bạn đã ghé nhà mình để mình đáp lễ ghé thăm nhà bạn và được đọc bài viết trên của bạn, thật cảm động! thật buồn phả..Trả lời nhận xét này
- Chuyện thật của chú ạ? Buồn ghê!Trả lời nhận xét này
- (Empty)Trả lời nhận xét này
- (Empty)Trả lời nhận xét này
- Kỷ niệm người mang theo suốt cuộc đời, người lại vô tình không biết,. Chính NCCN đọc xong cũng cảm thấy trong lòng trĩu nặng.Trả lời nhận xét này
- Entry thật xúc động...........Thanks........Chúc Bạn cả ngày Niềm Vui Nhân ĐôiTrả lời nhận xét này
- Thế mới biết đời ta nhiều khi quá vô tâm làm đau người khác mà không biết .Nếu biết thế này...nhưng làm sao mà biết hết được...biết cái này thì l..Trả lời nhận xét này
- Không biết là chuyện hay truyện nhưng thật cảm động !Trả lời nhận xét này